Tôi
có dịp vào Sài Gòn. Được gặp lại Tuấn, bạn thân hồi đại học. Được gặp lại bạn
thân ở xứ người là quý vô cùng. Vả lại, chân ướt chân ráo từ Đà Nẵng
vào Sài Gòn, không
thể không nhờ Tuấn khi
tôi không biết đường biết sá ở cái thành phố này, cái
thành phố chỉ nghe tên cũng thấy sự năng động, náo nhiệt, không ngủ, cái thành
phố vang bóng một thời mang tên Hòn Ngọc Viễn Đông.
Tôi định sẽ thăm anh Nguyên Minh, anh
Trương Văn Dân, chị Elena Pucillo Truong, Nguyễn Hòa vcv,
Phan Hoàng cùng một số bạn văn. Dự tính, không bằng trời tính. Tôi bỏ lỡ dịp
may vì Tuấn đang có sự cố về tình duyên. Tôi vì Tuấn nên không gặp anh chị em
văn chương được. Thôi thì, hẹn lại dịp khác. Chỉ xin các anh chị em thông cảm.
Điện
thoại rung. Có tin nhắn. Tôi vội mở đọc. Tuấn, bạn tôi, mời tôi uống cà phê.
Tôi trả lời là sẽ đến.
Gọi tắc xi. Tôi đứng đợi. Sài Gòn dưới mắt tôi có phần
giống ở Đà Nẵng, nhưng có chỗ khác là, ở Sài Gòn có vẻ khoáng đạt và lãng mạn, hào phóng
và nhân ái bởi những hàng cây lâu năm, bởi những không gian thoáng đãng, bởi những
con người dễ tính, thực tế... Không biết những cảm nhận
đó có đúng không. Đang nghĩ vẩn vơ về thành phố hoa lệ này, tôi nghe tiếng còi.
Quay lại, chiếc tắc xi đã dừng bên lề, tôi vội mở cửa. Người lái xe còn trẻ, cười
lịch sự rồi hỏi:
- Chú đi đâu?
Tôi vội đáp:
- Cho tôi đến quán cà phê Hương Xưa, đường Trần Cao Vân.
- Dạ!
Ngồi
trên xe, tôi nhìn hai bên đường. Phố xá nhộn nhịp, người xe nườm nượp qua lại.
Xe chạy một lúc rồi quẹo đến ngã tư. Bảng hiệu quán Hương Xưa hiện ra trước mắt
tôi. Tài xế cho xe dừng lại. Rồi xuống xe mở cửa để tôi xuống.
Trả tiền cho tài xế xong, tôi bỏ xếp vào túi sau, vuốt
lại mái tóc, rồi bước vào quán. Hôm nay, chủ nhật, quán đông thật. Nhìn
quanh, cuối cùng, tôi cũng tìm được Tuấn.
Ngồi
bên nhau, chúng tôi im lặng. Bản nhạc không lời dịu nhẹ. Hợp với không gian hơi
se lạnh. Cái lạnh có lẽ hiếm có ở Sài Gòn nhưng có chút dễ chịu. Tôi lại nhớ
cái thời sinh viên. Thèm cà phê vào những ngày cuối tháng mười một. Khi ấy, tôi
học ở Huế. Thèm ngồi một mình trong quán. Thèm một hơi thuốc cho ấm lòng. Tôi lại
nhớ vu vơ, nhớ cô bạn học cùng lớp thời trung học. Cô ấy tên là Kim Chi. Một thời
hoa khôi của lòng tôi. Cô ấy khéo tay lắm. Nào là làm bánh, đủ các loại bánh, từ
bánh quê, dân dã, đến các thứ bánh theo công thức của nước ngoài. Tôi cũng được
biết cô ấy nấu ăn rất ngon. Cô cũng hát hay nữa. Còn đôi mắt của cô ấy đúng là
đôi mắt của người thông minh. Đôi mắt ấy, dù tôi nhắm mắt cũng biết chắc chỉ có
cô ấy mới có đôi mắt ấy. Tôi bần thần nhớ tất cả. Rồi, tôi lại quay về với thực
tại. Tôi nhìn Tuấn. Quan sát hắn. Tôi thấy hôm nay, hắn có vẻ lạ. Tôi rít một
hơi thuốc, rồi nhẹ nói với hắn:
- Cớ sao hôm nay tau thấy mi có vẻ sao sao ấy.
Có chuyện gì lạ không?
Hắn
cười buồn, rồi xoa xoa bàn tay, miệng lí nhí:
- Chẳng
có chuyện chi đâu. Mà thôi, tau đề nghị đừng nói chuyện chi cả! Chúng mình yên
để nghe nhạc là được rồi. Mi chiều tau đi.
Tôi
gật đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn dò xét, nói:
- Được
thôi.
Rồi,
chúng tôi ngồi im như thế. Thời gian trôi qua theo từng giai điệu của những bản
nhạc không lời. Chúng tôi quen như thế từ lâu rồi. Có khi cả buổi, ngồi bên
nhau không cần một lời trao đổi, không cần tranh cãi, chỉ có sự im lặng là cũng
thú vị rồi. Nhiều người thấy chúng tôi thân thiết như cặp bài trùng, họ thường
chọc chúng tôi là đồng tính. Biết họ đùa, nên chúng tôi chẳng lấy làm khó chịu.
Chỉ có niềm vui được có bạn là quý lắm rồi.
Chợt
điệu nhạc phát ra từ điện thoại của Tuấn. Rồi im bặt. Tôi đoán chắc là tin nhắn.
Quả không sai. Lấy điện thoại ra khỏi túi quần, Tuấn làu bàu:
- Chắc
quảng cáo nữa đây! – Rồi Tuấn nói tiếp có vẻ bực dọc – Cứ quảng cáo đủ thứ, làm
như khách hàng rảnh rỗi và lắm tiền!
Tôi
cười ba phải:
-
Thôi kệ họ! Hơi mất công chút mà, chẳng chết ai đâu mà sợ! – Tôi nói tiếp – Rứa
có tin quảng cáo khuyến mãi mobi không?
- Chẳng
phải quảng cáo. Chỉ là tin nhắn của cô bạn.
- Mi
có bạn gái? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
Chỉ
có cái gật đầu của Tuấn. Tôi nhìn kỹ hắn, xem kỹ hắn có bạn gái hồi nào vậy? Chả
là trước đây, hắn rất nhát gái. Thấy gái như thấy cọp. Cũng may tại cái tính
nhát gái ấy mà hắn được vợ. Cách đây 25 năm, nhiều lần bị bạn bè khích là đã 33,
34 rồi mà chẳng có người yêu. Tôi biết điều ấy và đã khuyên hắn cứ mạnh bạo
lên, cứ chai mặt một phen thử coi. Hắn ừ ừ, rồi đâu lại vào đấy, chẳng có tiến
triển gì trong chuyện tìm gái gú. Tôi tìm mọi cách để cho hắn có bạn gái. Tôi
đã bàn với vợ tôi tìm cách giới thiệu cô bạn thân chưa có người yêu cho hắn. Vợ
chồng tôi bàn đi bàn lại, rồi quyết định làm một bữa cơm, rủ hắn và cô bạn ăn
cơm tại nhà tôi. Thực lòng, vợ chồng chúng tôi mong làm chim xanh cho hắn và cô bạn của vợ tôi.
Cũng may cho chúng tôi, không biết cớ sao hắn lại bén duyên cùng cô bạn. Vợ tôi
lên giọng kể công với tôi, nào là vợ biết cách làm mai, nào là vợ khéo xếp đặt
cho hắn, chớ mười người như hắn, với cái tính ít nói, dễ gì có bồ, nói chi tới
vợ. Tôi chỉ cười, rồi cũng kể công của mình, rồi phân tích chi li cho vợ tôi biết
là cô bạn cũng qua tuổi thanh xuân nên họ bén duyên là thường tình của những
đôi trai gái đã quá tuổi rạo rực. Thói đời, khi quá lứa, người ta thường chọn
người bạn đời hơn là chọn người yêu. Bởi vì thời gian như trêu chọc họ. Họ
không có thời gian để mà hẹn hò, để mà quan tâm, lo lắng cho nhau khi sự háo hức
đã bắt đầu quay đầu đi xuống. Vả lại, nếu có quan tâm, săn sóc cho nhau thì cũng
chỉ vì cái đích là thành vợ thành chồng nên họ vội vội vàng vàng, có khi chưa
hiểu hết đối tượng. Đùng một cái, họ đính hôn. Họ cũng được mọi người vui mừng,
cùng dự buổi lễ ăn hỏi, hoặc họ bỏ giai đoạn lễ hỏi, chỉ làm lễ cưới. Chỉ có niềm
vui của mọi người trong các buổi lễ ấy. Gia đình đằng trai mừng vì thằng con
trai dù qua tuổi thanh niên mà được thoát cảnh ế vợ. Cũng thế, nhà gái và người
thân, bạn bè của cô ta hí hửng như trúng số độc đắc vì cô gái tránh được kiếp
không chồng.
Từ
ngày có vợ, Tuấn ít có thời giờ rủ tôi uống cà phê. Nhiều lần, tôi gọi điện, mời
hắn, nhưng hắn từ chối. Tôi chỉ thầm trách hắn. Nhưng rồi nghĩ đi, nghĩ lại cần
thông cảm cho hắn. Hắn phải đánh nhanh, đánh mạnh để có con chứ! Từ đó, tôi chỉ
gọi nói chuyện khi thấy nhớ hắn.
Rồi
vì công việc, hắn và vợ phải vào Sài Gòn sinh sống. Tôi nhớ lại hôm tiễn đưa,
tôi cầm tay hắn lắc lắc:
-
Mi nhớ gọi điện cho tau nghe! Nhớ là khi sinh con phải báo cho tau biết đó.
Hắn
cười, tiếng cười pha chút buồn của kẻ sắp phải xa quê:
-
Tau sẽ gọi điện mà!
Tôi
bắt chặt tay hắn như sợ không còn bắt được nữa.
Tàu
chuyển bánh, hai vợ chồng tôi vẫy tay tạm biệt vợ chồng Tuấn…
Đột
nhiên, giai điệu của “Love Story” vang lên, kéo tôi về thực tại. Nhìn Tuấn, tôi
thấy hắn có vẻ buồn buồn.
Ngày
hôm sau, tôi tạm biệt vợ chồng hắn, về lại Đà Nẵng. Chúng tôi hẹn ngày gặp lại.
Và chúng tôi đã gặp nhau thường xuyên trên mạng khi facebook phát triển. Chúng
tôi thường gửi tin cho nhau qua mạng. Cũng nhờ internet, chúng tôi trao đổi với
nhau nhiều chuyện. Kể cả những chuyện riêng tư.
Một
hôm, tôi nhận tin nhắn của Tuấn. Hắn tin cho tôi biết hắn viết về chuyện có thực
của hắn để dự thi trên tuần báo Gia Đình. Biết tôi có khiếu viết truyện, hắn muốn
nhờ tôi xem chuyện hắn viết có được không. Tôi nhận lời xem bài viết của hắn. Hắn
lấy làm mừng và gửi bài cho tôi xem để góp ý.
Rồi
tôi nhận được bài hắn gửi. Tôi xin ghi ra đây để các bạn cùng tôi góp ý cho hắn.
Khi nghe tin tôi có người yêu chắc mọi người
bàng hoàng, sửng sốt. Có vợ, có con sống hạnh phúc, thế mà có thêm người yêu
thì quả là họa đến nơi chớ chẳng chơi. Nhưng, có ai hiểu cho tôi? Đến giờ, tôi
vẫn không hiểu, sao đã có vợ con rồi mà tôi vẫn yêu thêm. Có phải bản năng thằng
đàn ông trong tôi trổi dậy lòng tham lam trong tình yêu? Hay ở người tôi yêu có
nét gì đó quyến rũ? Nhiều lúc ngồi một mình nghĩ về cô ấy, tôi cảm thấy sao
lòng mình không tự chủ được chính mình?
Có phải tôi là kẻ ngoại tình? Có phải
tôi phản bội tình yêu của vợ? Tôi tự nhủ lòng mình đâu dám thế! Trăm ngàn lần
không thể!
Ban đầu, hình ảnh cô ấy cũng chỉ là hình
ảnh của những lượt đàn bà trên đường sinh tử mà tôi đang qua. Rồi bạn bè chọc
ghẹo, cặp đôi, rồi tôi với cô ấy như từ trong sâu thẳm ở cõi mơ hồ nào đó cảm
thông nhau. Biết cô ấy có chồng con, thế mà tôi vẫn cứ nghĩ về cô ấy. Còn cô ấy,
biết tôi có vợ, vẫn nghĩ về tôi. Dù tâm tưởng như là tri âm, tri kỷ, thế nhưng,
chúng tôi vẫn không làm điều xúc phạm đến nhân phẩm của nhau. Cứ y như là cổ
tích ấy.
“Thanh ơi! Anh nhớ em quá! Anh mong thấy em. Giờ, em có nhớ anh không? Sao, em nói với anh một lời đi!”. Nằm bên vợ mà tôi vẫn nghĩ về
ánh mắt của cô ấy. Tôi có cảm giác mơ hồ hối tiếc sao không gặp cô ấy trước khi
tôi có vợ, sao tôi chẳng cùng cô ấy chung sống với nhau? Mỗi lần nghĩ vậy, tôi
như thấy một bóng người đang cười chế nhạo tôi: “Này Tuấn, ngươi tiếc điều gì? Sao ngươi không nghĩ mình đang hạnh
phúc mà nghĩ đến ảo ảnh của tình yêu ở tận đâu đâu? Ngươi không biết con người ở
đời này thường tiếc rẻ những thứ đáng lẽ họ không thể có
hay sao? Ta biết cả tim đen của ngươi rồi. Ngươi muốn chứng tỏ ngươi là người
đào hoa chứ gì? Ngươi muốn chứng tỏ là kẻ ngon hơn những đàn ông khác chứ gì?
Ngươi muốn thả bản ngã của ngươi chạy rông như con chó động đực chứ gì? Ngươi
hãy coi chừng những thứ ngươi đang tạo dần bi kịch của đời ngươi đó! Tội nghiệp
cho ngươi quá! Giờ ngươi tính thế nào? Ngươi yêu vợ ngươi hay yêu cô ấy? Ngươi
trả lời đi!”.
Tôi chỉ thở dài. Tôi đa đoan, tôi chuốc
khổ. Tôi biết làm sao đây?
“Tôi già rồi! Tôi biết phận tôi mà! Anh
đâu còn thương tôi. Giờ anh có nó rồi. Anh có đoái hoài gì đến tôi. Anh không cần
tôi thì anh đi cho khuất mắt tôi. Nếu anh không đi thì để tôi đi. Anh đi đi! Đi
cho khuất mắt tôi!”.
Vợ tôi đang hờn giận. Vợ tôi đay nghiến
trong cơn ghen tức. Tôi bước ra khỏi nhà. Đường phố đã lên đèn. Tôi bị cuốn vào
dòng người đêm. May mà không ai nhìn rõ tôi. May mà tôi không bị chỉ trỏ, làm
trò cười cho thiên hạ. Đại khái, nào là tôi là cái thằng dại gái, bị vợ đuổi;
nào là có vợ con rồi mà còn ham hố… Nhưng tôi không ngờ có một thằng người khác
đang tìm tôi. Đích thị hắn, chồng của cô ấy. Hắn nhếch bộ râu cười vào mũi tôi:
“Mày muốn cướp vợ tao à? Mày muốn phá vỡ hạnh phúc của gia đình tao à? – Hắn nắm
cổ áo tôi, mắt trừng như muốn nuốt chững tôi – Đâu dễ thế hở? Tao cho mày nếm
mùi lễ độ!”. Những cú đấm tới tấp trên mặt tôi. Máu từ miệng tôi; hình như răng
tôi gãy thì phải. Tôi gắng gượng, lườm lại hắn. Tôi sợ hắn ư? Hắn cấm tôi yêu
cô ấy được ư? Tôi muốn nói điều gí đó với hắn để hắn hiểu, nhưng tôi bị đánh tới
tấp. Cơn đau làm tôi lóe lên cái ý nghĩ: Như kẻ lượm được tiền của kẻ khác đánh
rơi, mình vui, thì có người khác buồn. Mình có chút hạnh phúc này thì người
khác mất chút hạnh phúc khác. Và nếu mình mất của quý, có ai đó lượm được thì họ
vui, còn mình buồn. Mình buồn khi có người khác vui. Cái lẽ đời là thế ư? Tôi tự
hỏi trong cơn đau. Ý nghĩ đó cứ quay cuồng như muốn làm đầu tôi nứt, tôi hét
lên. Mồ hôi ra như tắm. Tôi nghe rõ tiếng vợ tôi: “Anh! Anh sao thế? Em đây
mà!”. Tôi mở to mắt. Chỉ màn đêm. Chỉ có bàn tay của vợ nắm tay tôi: “Anh mớ ngủ,
làm em hết hồn”.
Tôi thường chở vợ đi sắm hàng vào ngày
chủ nhật. Mua sắm hàng trở thành thú vui của vợ tôi. Mỗi lần mua được món hàng
gì như thể gia đình tôi được một món hời. Có lần đi mua con dao, không biết
nghe quảng cáo thế nào, vợ tôi lại mua thêm cái kéo, dù ở nhà có cả hai cái. Tính
phụ nữ hay hay là thế! Dù không cần, nhưng cũng sắm, âu đó cũng là đức tính lo
xa của phụ nữ.
Tay xách hàng, vợ tôi cười như được của:
“Hôm nay, em sẽ làm món đặc biệt cho cha con anh ăn. Anh thích không?”.
Tôi cười, gật đầu…
Trên đường về, tôi gặp cô ấy đi cùng chồng
con. Tôi nghe rõ tiếng cười của gia đình họ.
Đọc những lời Tuấn tâm sự, tôi chỉ biết cười
trừ. Tôi chợt nhớ tới cô bạn ngày xưa. Tôi vội lên facebook
tìm nụ cười của cô bạn tôi hồi ấy.
Trên facebook, tôi gặp lại đôi mắt ngày xưa. Tôi cũng thấy những hoa, những
bánh, những thức ăn cô làm. Thấy cả ba, mợ của cô ấy. Tôi cũng nghe cả tiếng cười
của cô ấy trên facebook.
Tiếng
cười trên facebook. Tiếng cười của ngày xưa hiển hiện trong tôi.
Tháng 11 – 2013|
P.T.H (Đà Nẵng)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét