Quê hương vẫn gió, vẫn mưa
Bão dông còn đó gốc dừa ngả nghiêng.
Chị tôi vẫn lạnh chữ duyên
Tháng năm kinh kệ trinh nguyên nâu sồng.
Mẹ tôi vẫn thích ra đồng
Nhặt từng hạt nhớ thả dòng sông sâu.
Vườn nhà vẫn ngát hương cau
Tiếng cười ai ghé rớt vào giếng khơi?
Bến xưa vẫn lở vẫn bồi
Yêu người bến lở để rồi lỡ xa!
Đường bờ vẫn bóng em qua
Khăn rằn tím, áo bà ba... Thả bùa...
Con trâu vẫn kiếp kéo bừa
Cọng rơm nhai mãi bốn mùa vẫn rơm!
Lang thang vẫn gặp thằng Bờm
Nắm xôi khô đét, xin cơm đầu đình...
Tháp Cánh Tiên
Ta lại về thăm tháp Cánh Tiên
Long lanh nắng xuống, bóng sương chìm
Cánh chim nào động trời hoang dã
Mà chiều Bình Định gió như im?
Em ở đâu rồi em gái nhỏ
Bâng khuâng màu áo trắng như mây
Cứ ngỡ em còn bên tháp cổ
Ngại ngùng như thuở mới chia tay.
Em ép cho ta cánh phượng hồng
Để mùa hạ ấy hóa mùa đông
Để mùa thu rụng trên trang sách
Một xác bướm khô, xác nỗi lòng.
Cây vẫn liền cây, lá vẫn xanh
Đá rêu trầm mặc, nắng tơ mành
Có bóng tiên về trên đỉnh tháp
Lung linh nhịp múa điệu Chiêm Thành.
Em xa ta rồi, sao nỡ xa
Cánh Tiên tháp đứng khói sương nhòa
Trăng lạnh cuối chiều trăng lạnh mãi
Có hay trăng lạnh ướt hồn ta?
Vẫn còn đây
Vẫn còn đây
Năm công chúa ngày xưa
Năm cô bé với năm cái cười rất
"quái"!
Mùa xuân đi qua rộn ràng trong lớp ấy
Có chú ve sầu chợt thức khóc trên cây.
Vẫn còn đây
Năm tà áo trắng tung bay
Năm nhịp guốc cùng khua đều lóc cóc
Xe vẫn dựng quanh những hàng bún ốc
Hoa điệp rơi vàng trong nhịp muỗng leng
keng.
Vẫn còn đây
Năm bài hát thân quen
Năm giọng "hú" của một thời tóc
bím!
Những chiếc nơ xanh, trắng, vàng, đỏ, tím
Vẫn lúc lắc bay, ngúng nguẩy trong chiều…
Kỷ niệm vọng về từ năm tháng cô liêu
Trang giấy cũ bỗng nhớ nhung màu phượng cũ
Một chiếc lá rơi giữa sân trường nắng rũ
Mùa hạ đâu rồi
Áo trắng ấy
Ngày xưa?
T.T.N.V (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét