Hôm nay gió mùa về co thắt mùa xuân thành những cơn
lạnh lẽo. Ai cũng bảo miền Bắc năm nay rét muộn và cũng bớt tái tê hơn năm
ngoái. Vậy mà khi ngồi một mình im lặng nghe đêm vắng, thấy tiếng xe thồ vật
liệu của người dân lao động đêm lăn đi một cách nặng nề mà thấy lòng sao lạnh
thế. Trên màn hình máy tính là hình ảnh bà cụ hơn tám mươi tuổi nằm co ro bên
hè phố. Tôi nhìn bà, tuyệt nhiên không thể hiểu được mười người con bà từng
mang nặng đẻ đau tại sao lại có thể ngủ yên giấc qua những đêm dài như thế? Khi
tôi quyết định trùm chăn, kéo giấc ngủ về che đi một ngày dài với những suy
nghĩ mệt nhoài, thì ngoài kia đường phố vẫn trở mình thao thức với vô vàn nỗi cô
đơn…
Tôi tỉnh dậy bắt đầu ngày mới bằng bản nhạc của Phú
Quang. Giai điệu sâu lắng, da diết của bài hát gợi cho tôi nhiều hoài niệm “Có một ngày anh không yêu em, anh trở về
nơi xa với chiếc áo em chưa từng thấy. Có một ngày anh cười bằng ánh sáng của
nụ hôn khác. Những nỗi buồn của mùa mưa khác. Những buồn vui em không thấy bao
giờ…” Tôi mở cửa sổ, cho đợt gió lạnh ùa vào khua chiếc chuông gió leng
keng, va vào nhau những âm thanh rộn rã. Thế nhưng nó không làm con tim tôi vui
được dù chỉ là chút xíu. Cái lạnh khiến tôi nhớ một vòng tay từng nhiều lần òa
đến ôm tôi từ phía sau, hôn lên mái tóc tôi còn ngái ngủ. Nụ cười của người ấy
mang tôi lướt qua những mùa đông dài ấm áp. Buồn thay, khi người ta yêu nhau,
người ta có thể vịn vào nhiều lí do để cùng tồn tại bên nhau. Nhưng khi người
ta đã hết yêu thì chẳng cần một lí do nào cũng có thể tan biến đi như cơn gió. Tôi
đang học cách chừa chỗ cho sự đổi thay để tránh được những tổn thương sâu sắc
mà cuộc đời mang lại. Bạn biết đấy, điều đó chẳng dễ dàng gì…
Tôi tự pha cho mình một tách cafe sữa, ngồi đọc vài ba
trang sách nhưng không thể nhập tâm. Cuộc sống ồn ã ngoài kia cuốn hút tôi hơn.
Dù tôi không muốn hòa vào dòng chảy vội vã ấy nhưng tôi thích ngắm nhìn và
chiêm nghiệm. Mỗi một khuôn mặt người mang một số phận. Tôi liệu có gặp ai
trong những số phận được gắn kết chằng chịt bằng vô vàn mối quan hệ ngoài kia?
Ai đang mang nỗi buồn giống tôi, những trăn trở, hoang mang của một trái tim
nhỏ bé? Ai rồi sẽ hạnh phúc? Ai khổ đau? Ai đi về miền cực lạc? Ai ở lại trần
gian chịu bao nỗi đọa đầy? Tự nhiên sao mắt tôi cay, ly cafe sữa vì thế mà đắng
ngắt.
Người chị ở cùng đã trở về phòng sau ba ngày lặn mất
tăm không dấu vết. Chị tránh ánh nhìn dò hỏi của tôi bằng một nụ cười, cười mà
nghe buồn như mếu. Chị bảo:
- Ngoài đường lạnh quá. Có nước nóng trong phích không
em. Pha cho chị một tách cafe đi!
Trong lúc đợi tôi pha cafe, chị giấu tay trong chiếc
áo bông to sụ màu trắng muốt. Đôi chân chị chắc hẳn đã sưng tấy và nhức buốt vì
bệnh khớp giờ được chị ủ ấm bằng đôi dép bông hình sói xám. Chị kể những câu
chuyện không đầu không cuối bằng cái giọng run lập cập vì rét. Chị cười rả lả
như thể chưa có những ngày đi hoang, chưa có thất bại. Như thể chưa từng thấy
mùa đông rất lạnh, lạnh đến mức chị không chịu được cái cảm giác đi ngoài đường
nhìn những đôi trai gái bên nhau. Nên mới trở về trốn trong căn phòng nhỏ này.
Tôi nhìn chị. Thương quá. Muốn bảo chị thôi không cần đeo mặt nạ. Muốn khóc thì
cứ khóc đi bởi cứ kìm nén như thế mãi rồi sẽ quên luôn việc thành thật với lòng
mình. Nhưng chợt nhận ra mình đôi khi cũng vậy. Cô đơn và che đậy. Đau khổ và
giả vờ hạnh phúc. Ngày nào cũng thừa mứa những nụ cười đầu môi. Cười cho thiên
hạ vui và cười để lừa bịp chính mình.
*
* *
Tôi bắt đầu công việc quen thuộc là lướt web, đọc tin
tức nóng hổi buổi sáng. Có lẽ đã qua cái tuổi nhí nhố, ham hố mấy cô chân dài
nên tôi chuyển mối quan tâm của mình đến các vấn đề xã hội. Mà cái thời buổi
nhiều biến động này, nó khiến con người ta không thể không quan tâm được. Mỗi
ngày có biết bao nhiêu tin nổi bật. Không mấy khi thấy thông tin tốt đẹp, chỉ
thấy những cái chết giăng mắc, ẩn náu ở khắp nơi. Tôi thở dài khi đọc bản tin
về chuyến xe khách bị rơi xuống vực lúc đang đổ đèo cướp đi mười lăm sinh mệnh.
Mười lăm con người ấy, chắc hẳn đã hẹn hò nhau từ kiếp trước nên kiếp này cùng
đi trên một chuyến xe định mệnh. Số phận, bằng một cách nào đó đã dồn họ lại
với nhau. Tôi cứ giật mình khi tự hỏi, liệu đến một ngày nào đó, vào một buổi
sáng nào đó số phận cũng đánh thức tôi dậy và dồn tôi lên một chuyến xe tử thần
nào đó? Một cái chết không được báo trước. Chết ngay khi đang bắt đầu một hành
trình sống mới.
Có lẽ như đọc được suy nghĩ của tôi nên chị bảo:
- Hãy tin là mỗi người đều có duyên số. Như thế việc
sống chết sẽ thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tôi khẽ ngẩng lên hỏi chị:
- Hôm nay là ngày bao nhiêu hả chị?
- Một ngày đầu xuân. Đồ ngốc!
- Và rất có thể hôm nay sẽ là ngày được sống cuối cùng?
- Có thể. Nhưng có gì mà phải sợ chứ. Chị ngủ đây nhóc
ạ. Và nếu như không thấy chị tỉnh dậy thì cũng đừng hốt hoảng nhé. Bởi chắc hẳn
có người thấy chị cô đơn quá nên thương tình dẫn chị đi rồi.
Chị nói rồi nháy mắt cười. Tôi nhìn khuôn mặt chị khi
ngủ, thấy toát lên một vẻ đẹp rất buồn. Dường như đây mới chính là lúc chị mang
khuôn mặt thật của mình. Khuôn mặt của một người đàn bà có quá nhiều đau khổ. Mỗi
năm tháng đi qua để lại một dấu buồn.
Hương cafe có lẽ cũng đã ngủ quên trong cái buốt lạnh
của từng đợt gió mùa. Tiếng kim đồng hồ dường như cũng ủ ê nhích từng tiếng
một. Vậy mà dòng người ngoài kia vẫn lươn lướt trôi đi. Tôi chợt có một ý nghĩ
nổi loạn. Tôi muốn có một phép màu, một câu thần chú để dừng họ lại, nhúp một
người trong đám đông thả vào chiếc ghế trống trước mặt mình. Tôi sẽ pha cho vị khách
đặc biệt này một tách cafe nóng. Chúng tôi chắc hẳn sẽ có nhiều chuyện để nói
với nhau. Bởi không có gì phải giấu giếm với một người xa lạ, gặp nhau mấy chốc
rồi đi. Dòng đời chảy trôi có khi quên nhau nhanh lúc nào không biết. Nhưng tôi
rất thèm cảm giác được bày tỏ lòng mình. Nên ai cũng được, dừng lại cho tôi một
người, mươi phút chuyện trò và cười với nhau thật ấm.
Tôi sẽ dừng dòng người kia để tô son lên vành môi một
người con gái. Vội vã quá làm chi, đôi khi cũng phải dành thời gian tô son cho
cuộc đời thêm phần tươi mới. Tôi muốn lau cho ai đó giọt nước mắt lặng lẽ giấu
sau mắt kính. Muốn vỗ về nỗi bất an của một người rất trẻ và nói với họ rằng
“Tôi cũng như bạn thôi. Nhưng tin tôi đi rồi sẽ ổn”. Hoặc đơn giản dừng dòng
người lại chỉ để họ đừng vội vã. Và biết đâu trong số họ lại có một trái tim ai
đó đủ ấm áp để vỗ về tôi…
Tiếng chuông
gió leng keng làm tôi bừng tỉnh. Giật mình nhìn đoạn đường tắc nghẽn phía xa xa
mới thấy hình như mình đã dừng họ lại quá lâu. Cái ý nghĩ rồ dại của tôi có lẽ
cũng nên kết thúc. Cần phải nhấn một cái nút, trả họ về chỗ cũ và lại tiếp tục
ngược xuôi. Họ đang rất vội, cuộc sống này như một guồng quay ma lực cứ kéo họ
đi như thế. Nếu tôi dừng lại, sớm muộn gì tôi cũng sẽ nhận ra xung quanh mình
chẳng còn ai hết. Kẻ tụt lại đằng sau rồi sẽ thành kẻ lạc lõng, cô đơn.
* * *
Buổi chiều. Sau khi nghe vài ba cuộc điện thoại không
lấy gì làm vui vẻ, tôi định vùi mình trong chăn ngủ triền miên nhưng nghĩ thế
nào lại khoác áo bước ra đường. Nếu bạn chỉ nằm co ro trong chăn bạn sẽ nghĩ
ngoài trời chắc là rất lạnh. Bạn sẽ sợ ngay cả khi chỉ chìa một ngón chân ra
ngoài gió. Bạn thấy cái lạnh ngoài kia chắc là khủng khiếp lắm, nó giống như
một thứ ma lực sẽ đóng băng bạn lại. Nhưng nếu bạn dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi
đó và bước ra đường bạn sẽ thấy thực ra mùa đông chẳng có gì quá đáng sợ. Cũng
như nỗi cô đơn trong bạn vậy, nó có thể khiến bạn trưởng thành nếu bạn đủ mạnh
mẽ. Cũng có thể nó giết chết bạn lúc nào không biết nếu như bạn cứ để nó chi
phối mãi mình. Tôi có những ý nghĩ lan man như thế là bởi vì tôi thấy chiều này
sao bỗng nhiên đẹp quá. Nắng ấm, trời cao xanh, đôi ba đứa nhỏ đi học về mang
theo tiếng cười trong trẻo như mầm xuân tí tách. Tự nhiên tôi muốn gọi chị dậy,
rủ chị đi chơi đâu đó. Có thể lang thang Bát Tràng chọn mua vai ba món đồ nho
nhỏ, xinh xinh. Mang về căn phòng nhỏ thêm vài chiếc chuông gió với nhiều hình
thù ngộ nghĩnh. Có thể là phóng xe ra ven đô, tìm một bãi hoa cải vàng để thả
sức phiêu cùng những bức ảnh lãng mạn. Lâu lắm rồi hai chị em đã quên đi những
niềm vui nho nhỏ ấy… Vì đâu?
Khi nhìn thấy tôi ngồi gõ lạch cạch trên bàn phím, chị
chui đầu ra khỏi chăn, nhoẻn cười hỏi:
- Viết gì mà chăm chú vậy nhóc?
- Uhm. Em viết nhật kí. Chị đã từng viết nhật kí bao
giờ chưa?
- À! Một đôi lần nhưng chị mất thói quen đó lâu lắm
rồi. Kể từ khi xuống thành phố, quay cuồng với bao nhiêu việc cũng chẳng còn
thời gian nữa. Mà chị luôn có cảm giác những trang nhật kí của mình cũng không
còn là một nơi bí mật. Sợ ai đó sẽ chạm vào, sẽ làm đau thêm. Thế là thôi không
viết nữa.
Tôi ngồi nghĩ và tự hỏi, tại sao tự nhiên tôi lại có ý
nghĩ viết những dòng nhật kí chấp vá này? Có thể tôi đã làm bạn bực mình với
những ý nghĩ lan man, những câu chuyện vụn vặt, méo mó. Nhưng nếu bạn đã đủ
kiên nhẫn để đọc đến những dòng cuối cùng này. Điều đó có nghĩa bạn là một ai
đó lẫn trong dòng người vội vã ngoài kia đã bị tôi dùng phép màu dừng lại, nhúp
lên đặt giữa bộn bề những trăn trở của tôi. Bạn có thấy vị cafe tôi pha cho bạn
ngon không? Nó có giúp bạn ấm áp hơn chút nào không?
Xin bạn đừng tiếc khoảng thời gian đã ngồi nghe tôi
nói. Bởi rất có thể ngày mai ví dụ vì một lí do nào đó tôi không còn hiện hữu
trên cõi đời này để nói ra những điều mình nghĩ nữa, thì mong bạn hãy gói ghém
lại giùm tôi và quẳng nó vào một nhà kho kí ức. Biết đâu có một người sẽ lần
giở lại những trang nhật kí để tìm theo dấu buồn vỗ về linh hồn tôi ở một nơi
xa lắc. Ví dụ bỗng nhiên tôi bị đãng trí rồi chẳng còn nhớ bất cứ điều gì. Thì
những năm tháng đã qua đã được tôi giữ lại nơi này. Ví dụ đến một ngày nào đó, tôi
sẽ chạy trốn tất cả, mệt nhoài vứt lại mọi thứ phía sau. Có những thứ sẽ rơi
vãi mất đi, để kẻ khác nhặt lên làm hạnh phúc cho mình. Có những thứ bị lãng
quên theo thời gian. Nhưng khi tôi đủ tĩnh tâm để trở lại. Những dòng nhật kí
này sẽ vẫn ở nơi đây chờ đợi một một bàn tay… Thế nên xin bạn đừng tiếc khoảng
thời gian đã ngồi nghe tôi nói. Giờ thì câu thần chú của tôi đã hết nhiệm màu.
Bạn đã được trả về chỗ cũ, lẫn giữa dòng người ngược xuôi dưới phố. Đợi tôi ấn
nút, rồi bạn sẽ lại trôi đi…
V.T.H.T (Hà Nội)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét