Nguyễn Thúy Ngân
Chị đi lang thang trong đêm của tiết
trời đang chuyển mùa cuối xuân sang hạ. Mùa xuân chỉ mới thay áo hôm qua chưa
kịp làm lấm bẩn những búp non xanh. Mai trên cành vẫn còn nấn ná xòe những cánh
vàng ươm cuối cùng chưa muốn rời. Nửa như tiếc nuối, nửa như hy vọng tình xuân
sẽ kéo dài mãi mãi. Những cơn gió se lạnh. Chiếc áo thun sát cánh không làm chị
đủ ấm. Đêm càng về khuya càng lạnh hơn, gió mạnh hơn thốc thẳng vào mặt gai gai
sống lưng. Chị rùng mình co người lại, hai tay vòng qua ôm lấy bờ ngực không còn trinh trắng. Trong
những cơn gió mang kèm theo hơi mặn của muối
biển và thoang thoảng mùi tanh tanh của các loài cá vào mùa sanh đẻ. Đồng
thời mang luôn cả nỗi mặn đắng thẫm đẫm bờ môi. Chị nghe đâu đó lời quở trách,
giễu cợt của kẻ vô hình rất gần, rất gần bên tai chị: “Mi chỉ là người vô tích
sự, một dây leo tầm gửi sống dựa vào một loài khác mới tồn tại. Tại sao mi
không tự đi trên đôi chân của mình và làm những việc mà trời đã ưu ái ban cho đôi
tay để chăm chỉ, để biết ôm ấp yêu thương. Vậy mà mi đã đã mù lòa tận hưởng. Mi
cười cợt nỗi đau kẻ khác, mi chê bai đứa này keo kẹt, người kia nghèo rớt mồng
tơi… (!) Để rồi hôm nay mi ra nông nỗi này ư? Và đương nhiên giậu đổ bìm chắc
gì đã sống…!? Nhưng ta là con người chứ đâu phải vật vô tri vô giác. Ta thấy
tim ta đau nhói mỗi lần nghe tiếng bấc câu chì. Trong lòng ta quặn thắt từng
cơn khi nhìn thấy sự chán chường, ánh mắt lạnh lùng giả tạo của ai kia…? Lòng
ta đau như thế thì chắc chắn người khác cũng đau đớn như ta. Thế mà dạo thưở
trước ta đã cố tình dẫm lên, đi qua mà chẳng bao giờ thương xót. Ta sai rồi”.
Chị không biết đi đâu, về đâu. “Ta đang ở đâu trên thế gian này – Chị hỏi chình
mình - Dương gian hay địa ngục” Chị mỉm cười chua chát vô thưởng, vô phạt, nụ
cười ngờ nghệch. Có lẽ, trời đã thu lại tất cả những gì đã ban cho ta, vì ta đã không biết
nâng niu gìn giữ. Ta đã chìm đắm trong hạnh phúc của tình yêu chiếm hữu, của
sắc đẹp đang thời kỳ viên mãn nhất của người đàn bà, của tiền tài no đủ. Ta chỉ
biết hưởng thụ mà vô tâm bỏ qua nhiều thứ, nhiều thứ quý giá của đời người. Đây
có phải là nghiệp báo chăng?. Chị bước những bước chân vô định với cái đầu
trống rỗng không định hướng, đến nỗi giật bắn người khi tiếng phanh của chiếc
xe khách chạy đêm thắng cái “két” sát bên hông, rồi tiếng hét thất thanh của
người tài xế chị mới choàng tỉnh. Chị nhảy lui vào lề đường nhớn nhác nhìn
quanh, chẳng trả lời hay xin lỗi cứ thế bước tiếp. Nhưng chị vẫn hiểu được
tiếng chửi thề tục tằn của người tài xế: “Đ. Mẹ mấy con mẹ khùng này nhiều khi
nó làm mình mang họa không chừng” – “Ta điên ư…???”
“Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc
Tri
nhàn tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn”
Nguyễn
Công Trứ (Chữ
nhàn)
Chị đọc được câu
thơ trên internet hay ở một bức thư mà người bạn xa đã viết cho chị dạo trước. Lúc
đó chị không quan tâm đến thâm ý của bạn bè. Chị còn trách bạn sao rỗi việc
viết lung tung cho mất thời gian. Gần đây ngồi đọc lại mới thấy nó thực tế và ý nghĩa của câu thơ trên với riêng chị hiểu là: “Giá
trị vật chất và tinh thần luôn có những mâu
thuẫn. Muốn NHÀN thì phải ĐỦ, nhưng để “đủ” thì khó “nhàn” lắm – Tức là: “Có
làm thì mới có ăn…”. Điều quan trọng là ta biết dung hòa nó trong chính cuộc
sống của ta”* Chị nghĩ rất nhiều và không tìm được nguyên nhân dẫn đến tình
trạng như bị “khủng hoảng” này. Tại sao từ một cô gái sắc nước hương trời một
thời, chị đã làm bao nhiêu trái tim trông ngóng, chờ đợi, hy vọng đến si tình.
Rồi sau đó là một người đàn bà hạnh phúc viên mãn. Hạnh phúc ánh lên trong cả
ánh mắt, nụ cười. Chị đã được vị Hoàng tử lòng mình rước về dinh với tất cả tình
yêu, tiền tài, danh vọng. Một con đường đầy hoa thơm… lại rơi vào hoàn cảnh trớ
trêu hiện tại. Chỉ chỉ mường tượng có một sự thay đổi vô cùng mâu thuẫn đã âm ỉ cháy từ lâu. Chính chị cũng công nhận
là chị đã hãnh diện tận hưởng tất cả những gì đã có mà không phải đổ một giọt
mồ hôi, thành quả vật chất không do chị làm ra, phúc đức không do chị tạo lập.
Vậy nếu có mất đi thì cũng là chuyện bình thường. Thế thì tại sao ta…? Tiếc
nuối ư? Có chứ…! Mọi sự đã muộn màng.
- Bà
đưa tui chút tiền coi – Tiếng cậu quý tử hằn học nói với chị
- Tiền
đâu mà mày xin hoài vậy. Bộ tiền là lá mít sao mà nay vài triệu, mai vài triệu.
Mày còn đi học chứ đã làm ra tiền đâu mà
xài hoang cỡ đó – Tiếng chị mắng con.
- Vậy
bà để tiền làm gì. Chết bà mang theo hả. Mà tiền đó cũng đâu phải do bà làm ra
mà giữ - Tiếng cậu con trả treo.
- Mày hỗn quá nha Hùng, mày đi mà
xin ba mày, tao không có - Chị gằn lên.
- Phải rồi, bà cũng đâu làm ra tiền,
nhưng bà cũng xài thoải mái đó, sao bà không mắng bản thân bà. Tiền bà đi cắt
mắt, chống mũi, mua sắm quần áo vậy tiền đó ở đâu? Toàn tiền của ông già làm ra
thôi đúng không? Bà không đưa, tui đi mượn đám bạn tối nay đua xe có chuyện gì
bà đừng ân hận nha – Nó hăm dọa.
- Trời ơi con với cái. Đi, đi cho
khuất mắt tao – Chị tức tối hét lên.
- Đi thì đi – Cậu con nhảy ba bậc
cầu thang xuống lầu, tiện chân nó đá cái bình lọc nước bằng gốm vỡ cái “Choang”. Chị thảng
thốt nhìn theo bóng nó phóng xe cái “vút” ra cổng mất hút. Cậu con vừa khuất
chị lo lắng lẩm bẩm: “Trời ơi, liệu có chuyện gì xảy ra không. Nếu lỡ có chuyện
gì thì sao đây. Biết lúc nãy mình đưa cho nó cho rồi. Con với cái toàn là đồ
nghịch tử. Chị đi tới đi lui nóng hết cả ruột. Chị biết tính thằng con ngang
ngược. Đó là hậu quả của sự nuông chiều. Từ nhỏ nó đòi cái gì chị đều đáp ứng
theo yêu cầu vô điều kiện, vô chừng đã tạo cho nó một thói quen xấu không còn
sửa được nữa. Chị bấm máy gọi cho chồng
cầu cứu.
- Anh ơi, thằng Hùng lại đòi tiền,
nó còn hù tối nay đua xe. Giờ làm sao anh?
- Hừ! Mẹ con bà sao giống của nợ
quá vậy – Tiếng đầu dây bên kia gằn lên rin rít giữa hai hàm răng nghe lành
lạnh, tiếp đến là tiếng dập máy cái “Rầm”. Chị giật mình buông thõng điện thoại
xuống bàn.
***
-
Lâu quá sao không thấy ghé chị chơi Nga? - Vừa trông thấy Nga (cô em họ) thập
thò bên cánh cổng chị chạy ra đon đả nói.
- Dạ, dạo này em cũng bận tối mắt tối mũi, đi
làm về rồi còn nhà cửa, cơm nước, đón cháu. Vừa thư thả được ít ngày lại cong
lưng thổi lửa nuôi cháu ngoại mới sanh. Mệt ơi là mệt – Cô em dông dài một hơi
lý do
-
Thôi vào đi, chị lấy nước cho uống – chị kéo tay Nga dí ngồi xuống bộ sa- lon,
rồi chị khuất sau tấm rèm cửa. Lát sau
ra với khay nước và ít trái cây. “Ăn đi” – chị dịu dàng mời.
- Chị thế nào, sức khỏe đã ổn chưa? Sau đợt mổ
vừa rồi em thấy chị xuống sắc thấy rõ. Ráng bồi dưỡng thêm vào – Cô em dặn dò nhìn
chị đầy thương cảm.
-
Ừ, chị cũng đang cố lấy lại tinh thần… - chị không nói tiếp mà thở dài thườn
thượt.
-
Có chuyện gì nói em nghe coi? Nga quan tâm hỏi
-
Biết nói với em thế nào nhỉ… - Chị chưa dứt lời ánh mắt như bị hút về miền ảo
ảnh. Chị rơi vào vô thức và không còn
biết cô em đang ngồi sát bên chị chờ nghe. Ngồi bên chị một lúc lâu rồi Nga lẳng
lặng ra về. Chị vẫn nhìn Nga cười cười như người mới gặp, không tiễn.
Tiếng
kèn xe bóp inh inh trước cổng chị mới choàng tỉnh. Chị luýnh quýnh ra mở cửa. Cánh
cổng khô dầu kêu lên rin rít, chị liên tưởng tiếng kêu của nó giống như những câu nói không thoát ra được giữa
hai hàm răng của anh. Chờ anh dắt xe vào chị khép cổng đi theo. Chị vào thẳng
bếp rót ly nước lọc mang lên rồi lẳng lặng đặt xuống bàn trước mặt anh không
nói – chị lui vào nhà sau chờ đợi…
Bữa
cơm tối chỉ có hai người mà không ai nói với ai câu nào. Anh lùa vội chén cơm
rồi buông đũa đứng dậy, không nhìn chị hay chị không tồn tại trong mắt anh nữa.
Chị uể oải nhai từng hạt cơm như nhai trấu, trệu trạo, tắc nghẽn. Chị nhớ về kỷ
niệm xưa cũ. “Ngày ấy… anh cưng chị như trứng vàng, đến pha cho chị ly nước
chanh anh cũng thử trước rồi còn hỏi chị như thế đã vừa chưa. Chị nũng nịu đòi
– Cho thêm chút đường nữa đi anh - Ừ! Đợị anh một chút. Anh luôn quan tâm - Mai
em thích ăn gì để tiện đường anh đi chợ luôn. Những ngày mang thai thằng Hùng
anh tất bật lo từng miếng ăn, giấc ngủ đến từng thang thuốc tẩm bổ. Đến lúc sinh thằng bé anh càng bận hơn, anh
sút đi mấy ký. Chị thương anh nói để chị làm. Nhưng anh dành tất cả công việc,
còn nói: "Để anh làm cho, em còn yếu nghỉ ngơi đi…”. Hồi ấy, ai cũng nói chị khéo
đường tu, cộng thêm phước đức ông bà cha mẹ để lại cho riêng chị hưởng trọn.
Bởi chỉ có chị là toàn vẹn chứ chị Hai, thằng Út có được như vậy đâu. Theo một
số nhận xét - người thì bảo tại chị trẻ
đẹp nên mới được chồng yêu chiều như thế.
Người thì nói đàn ông yêu bằng mắt mà đôi mắt khi yêu thì hoàn toàn mù màu.
Thực tế cuộc sống lại là vạt màu loang lổ, đôi khi còn nham nhở là đằng khác. Có lẽ
hạnh phúc của chị tỷ lệ thuận với sắc đẹp trời ban cho. Chị hãnh diện
lắm lắm. Cứ như thế chị bơi trong tình yêu của anh và chị đã quen với nếp sống
nhung lụa một thời gian khá dài. Chính anh đã tạo cho chị một cuộc sống biếng
nhác, ỉ lại, thụ hưởng. Đúng là chị
chẳng có làm việc gì ra hồn từ khi lấy anh. Thế mà anh giờ đây như kẻ xa
lạ chung nhà. Đôi mắt anh lạnh lùng như ân hận, bất mãn cùng cực. Ôi! Đôi mắt và ký ức đưa chị về xa hơn, xa hơn
một chút nữa. Nhắc chị nhớ về đứa con gái chị để lại cho ông bà nội nó nuôi khi
nó tròn 3 tuổi. Đứa con gái bé bỏng có nhiều nét giống mẹ và nụ cười thiên
thần. Bé là kết quả cuộc hôn nhân đầu tiên ngắn ngủi của chị. Chia tay, chị đi
với hai bàn tay trắng đúng nghĩa. Vì có người mẹ nào để lại con mình khi nó rất cần bàn tay người mẹ ẵm bồng nâng niu.
Bố nó ư? Ông bà nội nó ư? Họ là đàn ông,
người già cả, liệu có bằng chị không? Vậy mà chị ra đi không vướng bận gì,
không mảy may nhớ đến nó. Nó sống với bố và dì kế tốt bụng – Chị yên tâm, vì dì
kế đã nuôi nấng nó như một người mẹ hiền - Thức đêm khi nó đau ốm, dắt nó bước
đầu tiên tới trường, chỉ dạy nó những thứ cần thiết khi nó trở thành một thiếu
nữ. rồi dựng vợ gả chồng, lo cho nó có một cuộc sống đôi lứa yên ổn. Đứa con
ấy hoàn toàn không cần chị. Nó quên bẵng
luôn người mẹ đã sanh ra nó. Còn chị vui duyên mới, cũng quên luôn giọt máu đào
của mình rơi lại trên cõi đời này. Rồi, từ khi chị phát hiện trong cơ thể có
khối u tử cung kèm theo nhiều cơn đau dữ dội, chị mới có dịp nhìn lại bản thân.
Anh bận công việc liên miên, không còn nhìn chị si mê hay hỏi han như trước.
Anh đi biền biệt với đủ lý do làm ăn. Chị ngày càng thấy cô đơn, trống vắng.
Ngôi nhà không một tiếng nói – bởi ngoài chị ra có ai nữa đâu mà trò chuyện.
Chị có thời gian rảnh rỗi thì chỉ biết làm đẹp mà mua sắm. Đã có lần anh tức
chị vì chuyện gì đó chị không nhớ rõ, lời anh nói đã làm chị đau lòng: “Cô chỉ
là bình hoa di động không còn hương sắc, một người đàn bà vô tích sự” và còn
rất nhiều lý do khiến chị sợ. Sợ bóng tối của đêm, sợ từ thực tế đến hoang
đường. Trong đầu chị hình như có tiếng nói dai dẳng của ai đó. Chị cố xua nó đi
nhưng chỉ được một lúc rồi lại như cũ. Chị đã khóc hết nước mắt. Chị thèm một
vòng tay ôm, một lời an ủi chân tình nhưng hoàn toàn không có. Chị không dám kể
cho bạn bè nghe những ức chế trong lòng chị. Chị lại sợ tụi nó bàn tán và biết
đâu chúng chẳng nói: “Ai biểu hồi xưa bà chê bai người ta cho lắm vào, bà cho
bà là tốt đẹp lắm sao. Sắc đẹp có nghĩa lý gì khi tình yêu đã hết. Trời đã cho
bà hưởng nhiêu đó đủ rồi, phần còn lại dành cho người khác… Đời vốn đã vô
thường mà... v.v.” Chị sợ thật sự những lời bình phẩm ấy của moị người. Bởi chị là người gieo
lời trước mà. Còn cậu con trai còn nhỏ
lại có tính hoang đàng, vô tâm. Chị ước được nghe tiếng gọi “mẹ ơi” của nó.
Thay vào đó cậu quý tử lại gọi chị bằng “bà” một cách xấc xược. Chị nghĩ miên
man bên mâm cơm dang dở. Đã có nhiều bữa cơm thẫn thờ như hôm nay. Quá khứ trở
về dày vò trái tim chị từng giây từng phút, nhắc nhở những sai lầm cuả chị từng
ngày từng tháng, giễu cợt chị một cách cay đắng năm này qua năm khác. Nước mắt
chị nhòe đi. Mọi vật trước mắt chị nhảy múa, réo gọi, cười cợt, khinh khỉnh.
Đầu óc chị kêu o o như một đàn ong vỡ tổ. Chị ôm đầu hét lên: “Các người đi
đi” chị khóc hu... hu... như một đứa trẻ. Chị
luôn miệng nói: “Xin lỗi con, mẹ sai rồi, tôi sai rồi…”. Nghe tiếng khóc anh giận
dữ đi xuống, thấy chị vẫn ngồi bên bàn ăn với mọi thứ ngổn ngang. Anh gầm gừ: “Ăn lẹ đi mà dọn dẹp, bộ muốn làm bà hoàng hay sao. Sao hồi ấy tôi lại lấy cô không
biết nữa. Không lẽ trời bắt tôi trả nợ cô đến hết đời sao, hả?”. Chưa dứt lời,
anh bực dọc xô bàn ăn đổ cái “ầm” mọi
thứ tung tóe. Chị choàng tỉnh cơn mơ.
Tin
chị đi lạc đã 24 giờ đồng hồ ngày đầu xuân do chồng chị hỏi han, tìm kiếm,
thông báo làm mọi người ngỡ ngàng, buồn rầu. Chị đang ở đâu, có nhớ đường về
không? Cầu mong mọi việc an lành.
N.T.N (Bình Thuận)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét