“Ừ anh là Sóng và em sẽ là Gió. Gió luôn từ những chân
trời xa lạ đến làm Sóng gợn biết được mùi vị của bốn phương. Còn Sóng? Sóng sẽ
lun ấp êm cho những Cơn Gió biết được ý nghĩa tồn tại của mình. Anh gọi em là
Gió nhé! Và anh là Sóng của riêng em”. Ngày xưa có cậu bé đã nói với tôi như thế, một cậu bé tinh
tướng lớn hơn tôi vài tuổi đã đến bên một cô bé cái thuở yếu mềm. Hai đứa cứ
như đôi sam với những trò bé thơ nghịch dại, cho đến ngày vì căn nguyên của
người lớn, cậu bé ấy ra đi, bỏ lại cô bé bơ vơ, ôm những khoảnh khắc đầu tiên
chỉ còn là vết mờ trong kí ức.
Chẳng hiểu vì lí do gì tôi lại gọi người là Sóng. Có lẽ bởi
người là mối tình đầu của tôi thời đại học, cái thời tôi trao hết vẹn nguyên
con tim thơ ngây trắng trong không đắn đo, suy nghĩ. Và có lẽ cũng bởi người
giống hệt cậu bé Sóng thơ ngây ngày ấy, luôn biết tôi cần một chốn để tựa
nương. Người hay dắt tôi ra biển. Dường như lúc nào ra biển cái cảm giác yên ả
và cảm giác muốn hòa mình vào sóng cũng làm con người thoải mái thật sự. Lang
thang ra biển, cần lắm những vòng tay, và người đã nhẹ nhàng đến bên cho tôi
một vòng ôm như người ta vẫn hay làm khi tôi bất ổn, vòng ôm ấy đủ rộng để có
thể cho tôi biết nước mắt tôi ko rơi nữa và bàn tay ấy đủ to để có thể lau hết
những giọt nước mắt trên môi tôi cứ rơi mặn đắng. Và cả thân hình ấy đủ lớn để
ôm trọn lấy tôi không cho ai có quyền thấy một con người luôn tỏ ra mạnh mẽ
đang bị tổn thương quá nhiều. Tôi đến với người bằng tình yêu chớm nở mộng mơ
cứ hệt như một câu chuyện cổ tích.
Anh là bạn thân của người. Ở anh có những bí ẩn hoài niệm
và một cảm giác thân thương không sao tả nổi. Người hài hước, bốc đồng. Anh
tinh tế, nhạy cảm. Nếu người làm tôi khóc, anh nhất định sẽ là bờ vai cho tôi
tựa vào. Nhưng chưa bao giờ, anh và tôi có một ý nghĩ gì vượt quá một tình bạn,
ở bên anh, tôi dường như hiểu có những giá trị tình cảm tồn tại hơn cả tình yêu
giữa hai người khác giới. Chúng tôi thích cùng nhau đi ngắm biển, và lúc nào
tôi cũng sẽ ngồi giữa, những hôm tôi nghịch phá, người sẽ chạy cùng tôi dưới
biển còn anh sẽ ngồi ngắm nhìn chúng tôi nô đùa. Chúng tôi tồn tại trong một
mối quan hệ như thế.
Người hiểu tôi. Cái thấu hiểu khiến đôi khi tôi bất ngờ,
bởi người hiếu động quá. Ấy thế mà những hôm trời trở lạnh, thể nào người cũng
sẽ chở tôi đi ăn kem cho kỳ được, biết tôi thích ăn uống thật ngược đời rồi sau
đó mua cho tôi một đống kẹo the, lại bắt choàng những cái khăn to sụ ấm áp. Và
khi tôi giấu nửa gương mặt mình trong chiếc khăn thì thể nào người cũng sẽ gõ
nhẹ vào chiếc mũi đã bắt đầu tê lạnh của tôi. Người sẽ ôm tôi mỗi khi trăng lên
và hôn lên trán tôi khi tôi thấy ngượng. Tôi yêu người theo cách rất trẻ con.
Còn khi chúng tôi cãi nhau, tôi sẽ tìm đến anh. Anh cho tôi cảm giác ấm áp và
anh cũng là người hiểu rõ mối quan hệ của chúng tôi nhất, nên khi khóc hẳn tôi
sẽ luôn đến bên anh.
Thế nhưng rồi người đi. Dong ruổi theo mối tình mới, còn
tôi ôm phận buồn dang dở. Nhiều đêm bắt tay lên trán thấy nhói đau nơi bờ tim,
cảm giác mà người mà tôi yêu thương
nhất một thời đã gây ra cho tôi tôi chưa bao giờ quên cả, tôi đã yêu
thương rất thật lòng những thứ tôi nhận được chỉ là sự bàng hoàng, sự đau đớn,
không tin tưởng và tôi đã chai sạn con tim yêu thương từ đó. Con người thay đổi
đến đáng sợ, kể từ lúc nào vậy khi những lời yêu thưong nơi bờ môi chỉ còn là
kí ức? Kể từ lúc nào trong tim chẳng còn đọng lại dù chỉ một chút thứ cảm giác
đáng thương và mặc cảm? Từ lúc nào vậy... Tôi? Người ta vẫn hay bảo tình đầu thường dang dở, thế nhưng tôi vẫn hoài niệm
anh, cái hoài niệm khát khao bởi lẽ tôi tin người hiểu và yêu thương tôi, và
cũng bởi linh hồn cậu bé Sóng ngày ấy dường như có trong người. Có
lẽ với tôi đau đớn nhất là khi tôi nhận ra trong trái tim của người không thể nào có tôi. Có lẽ
nhận ra trong tim tôi chưa bao giờ
hình ảnh ấy được xóa mờ. Có lẽ chút tự trọng còn lại tôi nên giữ cho người nên
tôi phải ra đi.
Thế rồi thời gian cũng trôi qua. Tôi đã qua đi cái thời cuồng dại với những mộng
ước mê say, tôi cần nơi chốn để tựa nương và một bến bờ khỏa lấp đi nỗi buồn
xưa cũ. Vì thế, tôi đến với anh. Và cũng vì anh đủ tinh tế để nhận ra, nên anh
vẫn giữ cho mối quan hệ chúng tôi một khoảng cách, để anh không đau, và để tôi
có thể đi khi tôi đã ổn. Anh giữ cho tôi chừng mực trong cả những vòng ôm và sự
bao biện để người đời không thể nào thấy được. Thời gian vụt một bước nhảy dài
tới vài năm, anh ở bên tôi săn sóc tôi như người ngày xưa ấy, khiến đôi lần tôi
ngờ vực. Cái ngờ vực rằng liệu ngày xưa, người hiểu và chăm lo cho tôi là người
hay là chỉ dẫn của riêng anh. Mặc nhiên, khi thấy tôi hơi hoài nghi, anh bỗng
dửng dưng với tôi như chưa từng có. Qua khung của sổ chật hẹp, tôi thấy những chiều
mưa vội vàng đang trôi qua theo dòng thời gian tới mức cho rằng kí ức của thực
tại chỉ là quá khứ. Tôi bắt đầu dẹp yên những bất ổn của riêng mình để có thể
lắng lo tiếp tục cho anh.
Người quay lại tìm tôi sau đổ vỡ của cuộc hôn nhân đầu, có
gì đó trong tôi rạo rực với mối tình thời còn sinh viên, đắm say nhưng chóng
mau tan vỡ. Anh biết điều đó, anh biêt cả những đổi thay của tôi, cũng giống
như một đêm sáng trăng, khi chúng tôi ngồi nhìn nhau, anh đã nói:
- Em là gió mà, gió có thể đi đến nơi đâu mà mình muốn.
Nghe câu đó, hôm sau tôi đã đi. Thế nhưng cơn luyến thương
xưa kia mau chóng vụt tắt. Người giống như một miền gì đó xa lạ, không hiểu tôi
dẫu có yêu thương tôi, cứ giống như thời gian làm người đổi thay và những điều
thân thuộc của tôi trước kia người-vốn-hiểu thì nay người-đã-quên vậy. Bỗng
nhiên trong tiềm thức tôi thèm lắm những bữa cháo khi tôi ốm của anh, những
cách quan tâm mà mặc nhiên anh làm không do dự nhưng ở một lưng chừng nào đó
sao cho không bước qua ngưỡng cửa của những điều không thể vậy.
Tình cảm của anh. Khi
ai đó yêu thương người người ta có thể làm tất cả vì người đó, có lẽ bởi
bên cạnh luôn có những người sẵn sàng làm tất cả vì mình nên tôi không thể nào
hiểu và cảm nhận được. Trong đêm, tôi tự trách mình, sao con người ta cứ phải tham lam để thỏa mãn những cảm xúc cá nhân mà chẳng bao giờ nhận ra
thứ họ cần là con người bình dị đơn thương trước mặt. Tôi từ biệt người để ra
đi, lại một lần nữa ra đi về ngôi nhà đầy hoa giấy, loài hoa tôi yêu nhất, ở
ngưỡng cửa anh đứng nhìn tôi, vẻ mặt âu lo khi những cơn mưa đang hôn vội lên
má tôi và chảy tràn nơi bờ mắt.
- Anh vẫn ở đây đợi em ư?
- Ừ, bởi anh là Sóng của riêng em mà, em
nhớ chứ?
Sóng sẽ không hỏi Gió bên Sóng bao lâu. Sóng cũng ko hỏi Gió
yêu Sóng nhiều như thế nào. Sóng chỉ biết rằng hiện giờ Gió đang ở đây, bên
cạnh Sóng như những ngày qua, thế là được rồi,
đúng không? Và có lẽ Gió đừng trả lời Gió nhé, vì những câu trả lời của
hiện tại không thể mang tới những tương lai...
L.H.H.T (GĐ Áo Trắng Quy Nhơn)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét