Chúng tôi rời khỏi thị xã V vào một buổi sáng trời đổ
mưa tầm tã, xám xịt và u ám. Khi ấy cha tôi gần bảy mươi, tóc đã bạc trắng
nhưng vẫn còn nhanh nhẹn và minh mẫn lắm. Trong khi bé Huy hí hửng vì sắp được
đi hồ bơi, vào siêu thị mua siêu nhân và leo thang máy lên tít mấy chục tầng nhà. Cha tôi ngồi lặng im, nhìn ra ngoài cửa xe, tay ôm di ảnh mẹ, thi
thoảng lại nấc khan lên mấy tiếng. Không biết có phải vì mưa hắt qua cửa kính
xe hay không mà lúc qua khúc cua rồi đổ đèo bỏ lại ngôi nhà và thị xã trầm lắng
sau lưng, lúc ngoảnh lại bất chợt tôi thấy mắt cha nhòe nước.
Thành phố mà chúng tôi chuyển đến khá phát triển. Những
tòa nhà cao tầng làm Huy thích thú, nó nhảy nhoi nhoi trên suốt đường đi và
liên tục chơi trò đếm từng ô cửa. Cho đến khi choáng ngợp và đã thấm mệt, nó
ngồi bệt xuống ghế rồi lay người ông bảo:
- Cháu chịu thua thôi ông ơi! Thế vừa nãy ông có đếm
không, ông đếm được tất cả bao nhiêu ô cửa ạ?
Ông xoa đầu đứa cháu nhỏ rồi lại lặng lẽ thu mình chìm
đắm trong dòng kí ức chập chờn về V. Nơi ấy đã tồn tại quá nhiều kỉ niệm về
những tháng năm quây quần hạnh phúc. Khi đó mẹ tôi còn sống, cha còn trẻ và mấy
anh em tôi chưa tan tác mỗi đứa một nơi. Chúng tôi lớn lên từ trong trẻo ấu thơ,
tràn ngập thương yêu trong một ngôi nhà có rất nhiều ô cửa. Những ô cửa màu
xanh...
Tôi biết cha yêu V. Yêu đến mức khi chúng tôi quyết
định chuyển đi để bắt đầu một cuộc sống mới sau nhiều rạn vỡ và mất mát thì
trái tim ông đã hoàn toàn tan vỡ. Thật tiếc thay, khi tôi nhận ra điều này thì
dường như mười ba năm là một quãng thời gian dài khủng khiếp đầy ám ảnh đối với
cha. Tôi cũng chẳng sung sướng gì hơn vì có một quãng thời gian khá dài tôi luôn bị giằng kéo, dày vò giữa hai nhịp sống.
Ở V tôi sống quãng đời tuổi trẻ lương thiện hơn nhưng nhận về toàn mất mát. Còn
ở thành phố nhộn nhịp này đôi khi tôi trở thành người đàn bà nguy hiểm hơn bao
giờ hết. Tôi sẵn sàng giương bộ lông nhím cảnh giác để tự bảo vệ mình. Còn cha
tôi chọn cách sống lặng lẽ thu mình trong một thế giới riêng nhưng không ngớt
những đợt sóng ngầm.
Chồng tôi là người thích ứng khá nhanh với vùng đất
mới. Vì dẫu sao công việc của anh vẫn là những chuyến đi, ngôi nhà chỉ là bến
đỗ cho vài ba ngày nghỉ hiếm hoi, ngắn ngủi. Vào những ngày đông đủ cả gia
đình, chúng tôi thường ngồi bên nhau nhìn bé Huy vừa chơi trò xếp hình vừa quay
sang hỏi “vì sao lại thế?” với bất cứ thứ gì đập vào mắt nó. Ở đây, mọi sự gắn
kết đều có vẻ rời rạc và mệt mỏi, không như khi ở V, dưới thềm gạch xanh rêu
những phút giây bên nhau sao mà mọng căng hạnh phúc.
*
* *
Căn nhà ở V ngay khi mới rao bán đã có nhiều người đến
hỏi mua. Trong số họ có người gật đầu đồng ý không cò kè thêm bớt một đồng nào
chỉ chê sao nhà lại có nhiều cửa sổ. Cuối cùng bố tôi lại quyết định bán hạ giá
cho đôi vợ chồng trẻ bế theo một đứa con thơ, chỉ vì họ tỏ ra thích thú khu
vườn sau nhà và những ô cửa màu xanh. Chồng tôi sau những mệt mỏi đã mặc kệ mọi
chuyện, miễn sao có thể rời V trong thời gian sớm nhất. Trước khi đi, tôi bảo
anh:
- Xe thì nhỏ, chắc mình không thể chở tất cả đồ đạc đi
được mà em thì không muốn bỏ lại bất cứ thứ gì. Dẫu sao cũng đã mấy chục năm
sống tại ngôi nhà này, từng mảng rêu, từng bức tường và cả những cái nắm đấm
cửa phòng đều in dấu tay của mẹ.
Anh mở toang cửa sổ, nhìn ra con đường chạy qua thị
xã, khẽ thở dài:
- Không phải chúng ta rời khỏi đây vì đã có quá nhiều
nỗi buồn sao? Quên đi được cái gì thì nên quên em ạ.
Tôi khác anh ở chỗ, tôi biết phân biệt rạch ròi đâu là
niềm vui đâu là nỗi buồn, cái gì cần quên còn cái gì thì nên nhớ. Tôi với anh
cùng sống trong một ngôi nhà từ những năm ấu thơ, làm bạn với nhau rồi lớn lên
lại thương yêu nhau nên nghĩa vợ chồng. Anh vốn là đứa trẻ mồ côi, mẹ tôi nhận
về nuôi trong đợt đói kéo dài đầu những năm 80, khi đoàn người vùng xuôi tìm
lên xin ăn chật chợ. Trong đó có một người đàn bà mang theo con nhỏ nhưng không
may bệnh nặng lại đói rét, nằm chết bên góc chợ. Đứa con nhỏ được quấn quần áo
ấm, khóc lịm người vì đói. Dù hoàn cảnh không khá khẩm gì nhưng mẹ đã đón đứa
trẻ ấy về nuôi. Tôi không nhớ nhiều về những năm đói kém, chỉ nhớ những buổi ba
mẹ hớt cơm trắng nhường mấy anh em tôi còn mình thì nhận về phần ngô bung trộn
sắn. Dĩ nhiên lúc ấy làm gì đã có ngôi nhà với nhiều ô cửa này, chúng tôi ở
trong một ngôi nhà lợp lá, vách đất và không có cửa. Anh cùng chúng tôi lớn
lên, tình yêu thương cha mẹ san đều, sau này hai đứa lấy nhau bố mẹ làm mâm cơm
cúng tổ tiên khóc trong hạnh phúc. Mẹ bảo:
- Chắc hai đứa bay có duyên với nhau từ mấy kiếp trước
nên mới được cái kết có hậu đến thế này.
Cha xây thêm một tầng nhà, vẫn trổ nhiều cửa sổ. Ngoài
ban công cha mang về nhiều chậu hoa, còn trong phòng cha treo nhiều tranh phong
cảnh. Phải mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị một căn phòng ấm cũng cho hai
chúng tôi. Cha vẫn cười bảo:
- Nhà người ta chỉ chuẩn bị đám cưới cho một đứa con đã
phải cầu kì, huống chi bố mẹ đây lo một lúc cho hai đứa. Thế là con rể cũng như
con trai, con dâu lại chính là con gái. Nhà mình đúng là có phúc mẹ nó nhỉ?
- Đợi chúng nó sinh cho tôi và ông đứa nhóc nữa là vui
cửa vui nhà lắm!
Khi ấy từng đàn chim bay về khu vườn sau nhà ríu rít.
Cha đã rắc sẵn ít gạo tấm và vun lại ít lá khô cuối vườn để “biết đâu chúng cặp
về xây tổ”. Khu vườn ấy từng là một thế giới chất chứa nhiều bí mật mà những
tháng năm tuổi thơ anh cả và út từng say mê tìm kiếm. Quãng thời gian thơ nhỏ
sống ở V tuy đạm bạc nhưng lại là khoảng thời gian viên mãn nhất. Lúc ấy cha
còn làm thầy giáo, ngày hai lượt đạp xe lên lớp, tối về quây quần chơi với các
con, uống chè, ngâm thơ với các cụ cùng ngõ nhỏ. Mẹ làm y tá trong bệnh viện
thị xã, công việc không mấy bận bịu nhưng chiếm khá nhiều thời gian của mẹ.
Những ngày viên mãn không kéo dài thêm được bao lâu
khi mẹ tôi bỗng chốc mắc bệnh hiểm nghèo rồi ra đi vào một buổi sáng mùa đông.
Hôm ấy tiết trời ảm đạm, những ô cửa màu xanh đóng kín, cha ngã khụy dưới đám
rêu trước nhà khi tiễn mẹ đi. Tôi không muốn lưu giữ nhiều niềm đau ấy, chỉ
muốn nhớ lại những tháng ngày cuối đời cha đã ở bên mẹ bằng tất cả ân tình mà
những đứa con như tôi không bao giờ quên được. Mẹ vẫn cố gắng cười mỗi buổi sớm
mai, khi cha pha bình trà thì mẹ bao giờ cũng là người mở đầu câu chuyện. Mẹ bảo:
- Mai này khi thằng Huy lớn lên chắc hẳn nó sẽ rất
thích khu vườn này. Khi đó chúng ta phải luôn để mắt đến nó vì thằng bé chắc là
hiếu động giống bố nó.
- Tôi sẽ dạy nó chơi cờ vua từ nhỏ. Rồi bà xem sau này
lớn lên nó nhất định sẽ là một đối thủ đáng gờm. Lúc đó bà phải đứng bên mách
nước cho tôi đấy.
Mẹ gật đầu, nhấp hụm trà mà mắt rưng rưng lệ.
Khi đó anh cả đang công tác trong đội trật tự trị an
của thị xã. Công việc hay phải trực đêm, mẹ thường nấu nồi chè đỗ đen vào mùa
hè hay cháo hạt sen vào mùa đông rồi thức đợi anh về. Thằng út thì đang tuổi
mộng mơ thời sinh viên, thầm yêu trộm nhớ một ai đó nên đêm nào cùng cầm cây
đàn ghi ta gảy những tiếng lòng sôi nổi mà đắm đuối. Cây ngọc lan bên hiên nhà
dâng hương đêm lặng lẽ, qua những cánh cửa màu xanh rộng mở, giấc mơ êm đềm
ngấm vào từng hơi thở mỗi chúng tôi. Khoảng thời gian đó tất cả chúng tôi đều
cố gắng sống vì nhau, bằng tất cả những yêu thương, mong nhận được nụ cười trên
đôi môi mẹ. Tôi biết mẹ đã thức trắng biết bao đêm để hít thật sâu mùi hương
đó, nghe thật đậm tiếng nói ấy và ghi khắc trong tim những hình ảnh cuối cùng
của gia đình. Sau đó không lâu thì mẹ ra đi...
* * *
Thành phố mang lại một cuộc sống hiện đại cho mái ấm
bé nhỏ của tôi. Nó cũng mang đến nhiều cơ hội nghề nghiệp cho chuyên ngành du
lịch mà tôi từng theo học. Trái hẳn với khi ở V tôi chỉ biết quanh quẩn làm
chân cán bộ, ăn lương nhà nước trong nhà văn hóa thị xã, ngày đến cơ quan đếm
cho hết tám tiếng thì về. Ở thành phố này công việc tổ chức các sự kiện du lịch
khiến tôi bận rộn hơn. Chồng tôi tạo điều kiện cho vợ toại nguyện ước mơ học
cao học, thế nên hết giờ làm tôi lại lao đến trường nên chẳng còn mấy thời gian
ở trong ngôi nhà nhỏ. Có phải vậy mà lâu rồi tôi không còn nghĩ về những ô cửa
màu xanh nữa, cuộc sống cứ cuốn tôi đi bằng ma lực của danh vọng, tiền tài khó
lòng cưỡng lại.
Tôi thuê người giúp việc nhà, là một bác gái người từ
quê lên chân chất, thật thà. Mọi công việc lớn nhỏ ở nhà tôi giao cho bác hết,
từ việc làm cỗ cúng giỗ đến việc chăm lo bữa ăn, giấc ngủ cho cha và bé Huy. Tôi
chẳng còn thời gian bận tâm những chuyện ấy nữa, chồng tôi thì càng không, anh
quán xuyến mọi chuyện ở nhà qua những cuộc điện thoại ngắn ngủi. Sáng tỉnh dậy
tôi chỉ kịp hôn con vội vàng, ghé qua phòng cha nhẹ nhàng, dặn bác giúp việc
vài ba câu rồi lao ra đường, hòa lẫn vào dòng người đông đúc. Đêm về, phòng cha
đã tắt đèn, Huy nằm dạng chân ngủ ngon giấc, chỉ còn bác giúp việc vẫn cặm cụi
dưới bếp tranh thủ giặt giũ hay dưa muối. Tôi ngả mình xuống giường, mệt nhừ
người sau một ngày dài nên dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu không mộng mị.
Một hôm đang ở cơ quan tôi nhận được cuộc điện thoại
của bác giúp việc, nói phải về ngay cha tôi lên cơn tăng huyết áp đang nằm cấp
cứu trong bệnh viện. Tôi lao đi trong sự hoang mang, sợ hãi giống như ngày tim
mẹ ngừng đập trong bệnh viện. Những phút giây ngắn ngủi ấy tôi đã kịp nhận ra
mình là một đứa con tồi, đã rất lâu rồi tôi không ngồi lại bên cha để lắng nghe
ông nói. Tôi không biết cha nghĩ gì, muốn gì và cảm thấy thế nào với từng ngày
qua khi không có mẹ và các con thì mỗi đứa một nơi. Từ lâu tôi không biết cha
mình làm gì trong một ngày dài đằng đẵng, thậm chí khi trở về nhà tôi chỉ kịp
hỏi bác giúp việc xem cha có khỏe không, có ăn được cơm không? Tôi lao đi, đau
đớn và hụt hẫng như thể biết mình đang sắp mất đi một điều thiêng liêng nhất...
Ơn trời cha đã không sao. Nhưng đêm đó, khi tỉnh dậy
nhìn thấy tôi đang ngồi bên cạnh, cha đã khóc. Giọt nước mắt của cha cứa vào
tâm can tôi nỗi day dứt vô bờ. Những ngày sau đó tôi xin nghỉ việc cơ quan một
tuần ở nhà cơm nước chăm cha. Đến lúc đó tôi mới biết ngày nào cha cũng ra ngồi
sau cánh cửa nhà nhìn mọi người qua lại trong ngõ phố. Chưa bao giờ tôi lại
thấy cha trở nên cô độc đến vậy, dường như nỗi cô độc đang dày xéo khiến cha
già hơn, mỏi mệt hơn. Cái nhìn qua từng song cửa sắt như vừa khắc khoải vừa mờ
đục. Hình ảnh ấy đập vào mắt tôi giống như sự kết tội, tôi chỉ còn biết ngồi
lặng câm bên cha trong đắng đót. Đến bữa cha cũng không chịu vào ăn, cho đến
khi bác giúp việc dỗ dành:
- Ông vào ăn rồi em kể mấy chuyện hôm nay nghe thấy ở
chợ. Toàn chuyện hay lắm, mà ông ăn nhanh để em còn dọn dẹp. Em còn bao nhiêu
việc kia kìa.
Cha lặng lẽ đứng dậy, chậm chạp xúc từng thìa cơm ăn,
thi thoảng lại dừng lại lắng nghe câu chuyện chợ búa của bác giúp việc. Tôi
cũng góp vài ba câu chuyện nhưng nó trở nên lạc lõng vì tôi không còn bắt nhịp
được cảm xúc của cha. Cho đến khi tôi bảo:
- Bố ạ, sắp tới vợ chồng con sẽ nhận thưởng đầu năm,
chắc cũng được kha khá. Con sẽ sửa sang ngôi nhà mình và mua thêm vài vật dụng.
Con sẽ sắm riêng cái ti vi thật to để trên phòng để hàng ngày bố xem cho đỡ buồn.
- Bố không cần gì, chỉ muốn có một ô cửa sổ để thoáng
đãng và để treo vài chậu hoa thôi.
Tôi chợt
giật mình nhớ ra phòng cha không hề có cửa sổ, chỉ có cửa lớn mở thông ra cầu
thang. Nhẽ ra tôi là người phải để ý điều này, tôi đã quên mất cha đã từng rất
yêu những ô cửa màu xanh. Nhưng tôi biết kể cả khi mời thợ về trổ thêm cửa sổ
tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn vì ngay sát nhà tôi là tường của những ngôi nhà
khác vượt lên, bưng bít. Có lẽ cha đã không biết điều ấy. Nước mắt tôi tự nhiên
cứ ứa ra.
Tôi mua về rất nhiều chậu cây đặt trên sân thượng và
chuyển ba sang phòng hai vợ chồng tôi, vì cũng không thể đổi phòng với Huy
được, con trẻ rất cần có không gian. Ở hướng này ít ra còn có thể mở cửa sổ dù
tầm nhìn cũng không thoáng hơn là mấy. Nhưng cha không chịu vì nghĩ thương con,
phải nằn nì mãi ông mới chuyển mà mắt cứ rưng rưng lệ, nghĩ thấy tội cha. Sân
thượng tận tầng năm, thay vì ngồi sau cánh cửa như trước, ngày nào cha cũng lập
cập leo lên tưới cây, nhặt lá. Tôi hỏi cha:
- Bố leo lên như thế này có mệt lắm không ạ? Để con bảo
cháu Huy hàng ngay dìu bố lên cho đỡ mỏi.
Bố xua tay:
- Không cần đâu con, bố leo được mà.
- Thế bố có muốn nuôi một vài con chim không, để mai
con ra phố tìm chim cảnh mua về.
Cha nhìn ra mông lung đất trời, khẽ thở dài bảo:
- Thôi con ạ! Là loài chim thì phải để cho chúng bay
trên bầu trời rộng lớn. Nhốt chúng vào cái lồng chật hẹp chỉ vì mua vui cho bố
thì thật là tội nghiệp. Mà công việc của con dạo này thế nào? Cũng phải để ý
chăm sóc gia đình, thằng Huy nó đang tuổi lớn nếu không để ý sau này khó uốn
nắn lại. Cả chồng con nữa, nó cứ đi biền biệt thế con cũng phải gắng vun đắp,
giữ gìn. Là phụ nữ lỡ sơ sảy thì khổ nhiều con ạ.
Hai cha con tôi lại ngồi bên nhau như thuở nào, chỉ
khác chăng là thiếu vắng những người thân cũ, cây ngọc lan, tiếng đàn ghi ta,
hương trà của mẹ và những ô cửa màu xanh. V lại tràn về lòng tôi bằng dòng hồi
ức vẫn đượm màu...
Hồi ấy... Mẹ ra đi không lâu thì anh cả mất trong một
đêm đi tuần quanh thị xã, khi dồn đuổi một toán trộm cướp có máu mặt. Ngày tiễn
anh đi theo mẹ, cha không đứng vững nổi trước nỗi đau quá lớn, bởi anh cả từng
là niềm tự hào, là kỳ vọng của cha. V lúc đó giống như một thảm mây mù u ám. Thế
nhưng chúng tôi chưa nghĩ đến việc rời bỏ V nếu như không có một ngày cậu út sau
những vấp ngã trong tình yêu đã bồng bột theo bạn ra nước ngoài lao động. Tôi
đã chẳng còn tiếc nuối nhiều khi quyết định rời V, có chăng chỉ là tiếc những
hình bóng cũ…
Đã mười ba năm kể từ khi xa V, mọi thứ tự bản thân
chúng đều đã vận động và đổi thay nhiều. Huy giờ cũng đã thành chàng trai 18 tuổi,
cao lớn và đầy hoài bão. Đã quá quen với cuộc sống thành phố không còn bỡ ngỡ
như cái ngày đầu tiên khi nhìn những tòa nhà cao tầng và luôn mồm hỏi “vì sao
lại thế?”. Tôi bây giờ thành người phụ nữ đã có tuổi, nếp nghĩ và nếp sống cũng
chậm hơn. Chồng tôi sau những chuyến đi dài ngấm dần từ đời vẻ phong trần và cả
nhiều toan tính. Tôi biết, nhưng vì sự bình yên của gia đình tôi đã buông tay
anh ra. Thực tế thì đó là một sự lựa chọn đúng, thà tự động buông tay một người
đang muốn bay nhảy còn hơn để người ta phải vùng vẫy đến kiệt cùng. Buông tay
để thi thoảng anh trở về thăm cha cho đúng đạo làm con, quan tâm đến Huy cho ra
dáng người cha một chút.
Tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn sống tốt và
cười nói bên cha mỗi ngày. Tôi nghĩ cha đã già, không còn minh mẫn và cũng
chẳng còn tâm trạng để nghĩ về những chuyện đang âm thầm diễn ra trong gia
đình. Nhưng một hôm, khi ngồi trên sân thượng uống trà cùng cha, giữa khoảng
không gian tĩnh lặng hiếm hoi của thành phố, cha bảo:
- Nếu không vui thì đừng cố giữ trong lòng, phải nghĩ
cho mình một chút. Con cứ hãy sống và làm những gì mà con muốn.
Tôi gục vào vai cha òa khóc. Chưa bao giờ tôi lại thấy
thương mình và thương cha đến vậy. Để rồi tôi cứ tự hỏi mình liệu có thật tôi
đã thích nghi với cuộc sống ở thành phố này? Liệu tôi đã hài lòng với những gì
mình đang có như những nụ cười vẫn thường trực trên môi? Bỗng chốc tôi nhớ V.
Nhớ lắm...
Từ bao giờ không rõ, tôi đã có mong ước được trở lại
sống ở V. Một hôm, đang giữa đêm khuya vắng tôi tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng
bước chân nặng nhọc của cha đang leo lên sân thượng. Tôi rất nhớ khoảnh khắc
khi tôi mở cửa sân thượng, dáng cha ngồi hướng vào đêm vừa khắc khoải vừa mong
manh đến nhạt nhòa. Cha hỏi tôi:
- Ở đây, hướng nào nhìn về phía V được hả con?
Tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy nhà cửa san sát nhau xen
kẽ những khoảng trống nhấp nhô không có gì để phân biệt cả. Tôi định chỉ bừa
một phía để dỗ cha nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của ông mà tôi không lỡ.
- Hướng này phải không con? Cha nghĩ nó ở hướng này. –
Cha chỉ tay về phía nam, nơi ấy một vài tòa nhà vẫn còn sáng điện.
Khi thấy tôi khẽ gật đầu, cha vịn vào thành lan can
nhìn thăm thẳm về phía đó. Rưng rưng!
Vài ngày sau đó, tình cờ tôi biết được tin căn nhà cũ
của chúng tôi ở V lại đang đăng tin tìm chủ mới. Tôi dừng mọi công việc lao về
V như sợ nếu chậm chỉ một phút thôi tôi sẽ lại đánh mất một thứ gì quý giá.
* * *
Hành trình quay trở về V chỉ có hai cha con tôi. Huy
đã làm xong thủ tục du học tại Hàn Quốc và bay trong tuần trước. Con không phản
đối chuyện chuyển nhà về V, chỉ bảo:
- Mẹ và ông thấy thích là tốt rồi. Ở đó chắc cũng sẽ
tốt hơn là thành phố này, con cũng sẽ muốn trở về hơn khi con thấy mệt. Cả bố
cũng vậy, con nghĩ thế.
Chồng tôi không nói gì, anh trở về hoàn thành thủ tục
bán nhà trên thành phố, chuẩn bị mọi thứ cho hai cha con tôi rồi lại đi. Tôi
nhận ra anh có vẻ mệt mỏi hơn, cứ định nói với tôi một điều gì đó rồi lại ngập
ngừng. Trước lúc đi chỉ bảo:
- Em và bố về V trước, anh sẽ về sau.
Tôi định hỏi anh sau là bao lâu? Nhưng sợ hỏi lại thừa
nên tôi im lặng. Đường về V như dài miên man, cha hỏi:
- Mùa này ngọc lan nở phải không con?
- Vâng! Thưa bố. Chắc là nồng nàn khắp cả khu vườn rồi,
hôm nọ con về hoa mới đơm nụ nhỏ.
- Vậy còn những ô cửa màu xanh?
- Nó đã cũ rồi, màu rêu cha ạ. Nhưng con sẽ sơn lại cho
cha.
- Khu vườn của chúng ta...
Tôi nắm chặt bàn tay nói nhỏ:
- Chim vẫn về làm tổ, vẫn ríu rít sớm chiều cha ạ.
Cha khẽ gật đầu.
Về đến V lúc trời đã nhá nhem. Cánh cửa sắt kêu lên
từng tiếng hoen rỉ của thời gian. Ập vào tôi một khoảng không gian ăm ắp kỉ
niệm, cha bước tới bậc thềm, miết bàn tay già nua lên những viên gạch xanh rêu.
Tôi biết nơi ấy ngày xưa mẹ vẫn ngồi khâu áo cho chồng con hay những trưa mùa
thu mẹ ngồi hong tóc. Nơi ấy thằng út những ngày cao hứng vẫn ngồi gảy đàn ghi
ta, còn anh cả ngồi ngâm nga vài ba câu hát. Nơi ấy ngày xưa Huy mới tập bò đã
bao lần ngã, ông vội vàng đỡ dậy. Nơi ấy, những e ấp tình đầu của tôi như vẫn
còn vẹn nguyên lấp lánh. Cha mở toang tất cả những ô cửa sổ, hương ngọc lan lại
ùa vào thơm ngát.
Hàng xóm vui mừng khi chúng tôi trở lại, bạn bè cha
giờ đều lưng còng, tóc bạc, gặp lại mừng tủi ôm chặt nhau rưng rưng không nói
lên lời. Cha không còn đủ minh mẫn cho các nước cờ nhưng vẫn tiếp bạn bè bằng
ấm chè ướp hương nhài, hái ngoài vườn đêm trước. Tôi thay cha vun lá khô cuối
vườn, rắc gạo tấm đón chim chiều về nhặt. Không ai nói với ai nhưng tôi biết cả
hai cha con đều đang chờ đợi...
Một sáng mùa thu, bác bưu tá ghé qua đưa cho chúng tôi
một bức thư. Nhìn mấy dòng chữ ở ngoài tôi đã òa khóc vì nhận ra những nét chữ
loằng ngoằng của chú út, bao năm vẫn vậy. Út nói sẽ đưa vợ con hồi hương khi
hoàn thành xong mọi thủ tục. Cha đã không còn nước mắt để khóc, chỉ nói tôi dọn
phòng tươm tất nhớ mang ít hoa ngọc lan vào ủ phòng khỏi hôi hám con dâu lại
sợ. Khi tôi gọi điện báo cho chồng tin vui ấy thì anh bảo:
- Anh đang trên đường về V. Về hẳn.
Tôi nhìn ra khoảng trời lấp ló ánh bình minh qua ô cửa
màu xanh thấy đằm thắm tin yêu qua những cánh chim trời. Chúng bay đi khắp nơi
trong suốt một ngày dài nhưng rồi cũng sẽ biết đường tìm về tổ.
V.T.H.T (Hà Nội)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét