Ngày
con bé, Mẹ cõng con trên vai gầy đi về cùng với ánh nắng chiều vội vàng tắt. Con
bé thêm chút nữa, Mẹ quảy trên đôi gánh cong oằn một đầu là mạ non, một đầu là
nụ cười chếnh choáng của con với cơn mưa đầu mùa vội vã. Mẹ cài lên mái tóc con
bông hoa cúc trẻ em trắng muốt. Hôm đó là ngày 8 – 3 đầu tiên con biết qua bài
hát học lén bên song cửa trường mẫu giáo - chẳng biết tên bài hát bao giờ. Món
quà con đáp lại chỉ là nụ cười chếnh choáng, híp mắt và toe toét miệng...
Con
vào lớp 1, đôi tay Mẹ chai sần nhiều hơn theo năm tháng, và những nỗi lòng của Mẹ
ứ đầy hơn theo tháng ngày con lớn khôn. Ngày 8 – 3 con i a về xin Mẹ tiền đi
mua hoa và thiệp tặng cô giáo, không kịp nhận ra ánh mắt Mẹ đánh rơi nỗi buồn
vào khoảng không phía trước. Con không đủ khôn để biết mua tặng Mẹ một cái gì
đó đổi lấy nụ cười hay niềm hạnh phúc nhỏ vỡ òa trong ngực Mẹ…
Con
vào cấp 2, mái tóc Mẹ điểm màu thời gian lấm tấm, gương mặt Mẹ thêm nhiều khắc
khoải in hình vết chân chim. Ngày 8 – 3, con phụng phịu xin Mẹ nhiều tiền hơn để
mua hoa và quà tặng cô chủ nhiệm, cô giáo bộ môn và đôi ba cánh thiệp tặng mấy
con bạn thân cùng lứa. Con không đủ lặng để nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ khi
Mẹ buông mái tóc dài, lấy ra mấy tờ tiền còn lại kẹp sau tóc. Mẹ cười, như cánh
hoa dại mù tan cuối mùa. Con vội vã đi không kịp nhìn lại bóng hình Mẹ liêu
xiêu đổ trên nền sân lún phún rêu phong…
Con
lên cấp 3, lưng Mẹ giờ đã còng đôi chút, bàn chân nhức nhối khi đông về trở lạnh.
Con rón rén ôm Mẹ từ sau lưng trong đêm tàn đông Mẹ ngồi đan áo, thì thầm xin Mẹ
tiền đi cô ngày 8 – 3 và cùng các bạn nữ trong lớp đi cắm trại. Mẹ lặng im, sợi
len trong tay run run vì nỗi lòng không tỏ. Con giận dỗi quay mặt khóc. Mẹ
không nói gì, lặng lẽ đi lại đầu giường lấy ra chiếc khăn gấp vuông vắn, đưa
cho con những tờ tiền còn lại giấu trong đó – mà mãi sau này con mới biết là những
đồng tiền sau cuối của bữa cơm cả nhà trong mùa hoa gạo nở. Con lau vội dòng nước
mắt, mỉm cười với Mẹ rồi vội đi, bỏ lại sau lưng nỗi lo thẫn thờ in hằn lên đôi
mắt Mẹ khắc khoải và trũng sâu tự bao giờ...
Con
vào đại học, nụ cười Mẹ vỡ đôi trong những lần đưa tiễn con rời xa quê hương và
những gì thân thuộc. Mẹ ngoảnh mặt đi che giọt nước mắt dài. Ngày 8 – 3, thấy bạn
bè mua quà cho Mẹ và chị gái, con thảng thốt giật mình. Chạy vội ra bưu điện gọi
về nhà hàng xóm mong được gặp Mẹ nhưng chuông đổ dài không người nhấc máy, con
bật khóc giữa dòng người mênh mông. Con đủ cô đơn để biết cần nụ cười và cái vuốt
tóc của Mẹ trong những đêm trằn trọc mất ngủ. Bỗng thấy mình vô tâm như người
dưng gặp gỡ một lần rồi quên lãng, chẳng nhớ để làm gì.
Con
hai mươi tư, kiêu hãnh với công việc lương cao và có người yêu đi bên cạnh. Thầm
nhắc mình đừng để một mùa 8 – 3 qua đi trong sự dày vò khi hình ảnh Mẹ đủ vá
lành trái tim toang hoác trong những lần vấp ngã bên đời. Người yêu con mua hoa
và chiếc áo nhung dài cho Mẹ. Món quà của con là tấm vé khứ hồi mang trả con về
bên Mẹ trọn ngày 8 – 3 để thỏa mãn khao khát những cái ôm dài. Con sẽ nấu cho Mẹ
những món ăn ngon đã học được trong lớp nữ công gia chánh, sẽ mang tặng Mẹ cuốn
sách đầu tay con rút đời mình ra để viết. Con tặng tất cả, chỉ để đổi lấy một nụ
cười thật sự thoát ra từ trong trái tim hiền từ của Mẹ - chứa cả niềm vui và tự
hào.
Ngày
con ra sân bay trở về với Mẹ, cũng là ngày Mẹ bỏ con để trở về cát bụi đời người.
Con gào khóc giữa bao ánh nhìn hoang mang ném vào mình, lịm đi trong nỗi đau bục
vỡ chẳng còn chắp vá được bao giờ.
Con
đã về đây rồi Mẹ ơi! Món quà 8 – 3 của Mẹ đã về đây rồi, sao Mẹ không đón nhận?
Mẹ không nhìn con lấy một lần, không nói với con vài lời sau cuối. Lần đầu tiên
con biết tặng quà cho Mẹ, sao lại trở thành lần cuối được nhìn thấy Mẹ trong nỗi
hư hao đời người?
Mẹ…
Con mang những hạt mưa ngày xưa về làm bạn với Mẹ trong những ngày trở rét cuối
mùa. Con đã không đủ sâu, sống không đủ chậm để biết trái tim Mẹ khóc thầm sau
những mùa tháng 3 qua đi. Mẹ về với mưa rồi, chỉ còn lại con với món quà chưa một
lần tặng Mẹ, với nỗi ân hận găm dày những khoảng trống trong lòng.
Món
quà con tặng Mẹ bây giờ, dù đã quá muộn màng, là cố dặn lòng phải sống tốt, phải
thành công trên con đường mình đã chọn, là nụ cười hạnh phúc với tình yêu chân
thành, là theo đuổi đam mê cháy bỏng với cái nghề sắp đặt con chữ buồn vui. Để
khi Mẹ đứng trên cao nhìn xuống, không dưng mỉm cười, kiêu hãnh với mây trời vì
đứa con gái đã muộn màng nhận ra, cuộc sống là vô thường, là phải sống chậm lại
để nghe tiếng lòng mình thổn thức. Để khắc khoải nói với mọi người rằng:
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ
khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ
nghe không?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét