Từ bé, tôi đã luôn xem ba là thần tượng,
một tay ba vun đắp cả gia đình. Má cứ hay đau yếu thường xuyên, vì sinh kế gia
đình tôi lưu lạc tới nơi chẳng có mấy người thân nên hầu như ba má phải cố gắng
rất nhiều để vun đắp cho gia đình hạnh phúc. Khi còn nhỏ, tôi vẫn thường muốn
mình giống ba, tôi tập cách đi như ba mà tôi luôn cho là cái tướng đi ấy “oai
vệ” lắm. Mỗi khi thấy tôi dang hai chân đi thật oai phong, ba lại bế thốc tôi
lên rồi khẽ gõ nhẹ vào mũi tôi:
- Thôi nhá con, tinh tướng vừa thôi
nhé, con gái thì không được đi giống con trai nghe chưa!.- Nhưng thấy tôi cứ
vùng vẫy thì ba lại thả tôi xuống cho tôi bắt chước tướng đi của ba rồi cười
khề khà. Ngôi nhà cấp bốn của chúng tôi luôn ngập tiếng cười, chưa khi nào thôi
vơi dù chỉ là trong phút giây hay những lúc hoạn nạn. Từ bé, tôi đã luôn quen
có vòng tay ba che chở trong mỗi đêm thâu, cái hình bóng vững chãi ấy đưa tôi
đến mọi nẻo của cuộc đời, từ lúc đến trường cho tới khi bước vào cuộc đời đầy
mưu toan, sóng gió. Ba ít nói, ba thường dùng hành động thể hiện cho tôi thấy
những gì ba đang nghĩ nhiều hơn. Tôi nhớ có lần ba nói với tôi: “ Điều mà tự mình nhận thức ra thì luôn nhớ lâu hơn những gì người ta sắp đặt”. Thực ra thì
tính ba tôi rất nóng, thuở còn ở bên xứ người, ba làm võ sư, hai chị em tôi
sinh ra, ba dường như từ con ngựa bất kham đổi tính đổi nết, má tôi bảo ba
không muốn con cái lấy ba ra mà bắt chước cho những tính xấu của mình.
Cái thưở tôi mới sinh ra, má tôi
sinh hai chị em tôi khó, ba đứng ngồi không yên, nguyền rằng không bao giờ hút
thuốc hay uống rượu nữa cốt để má tròn con vuông. Rồi hai chị em tôi ra đời
bình an, ấy thế mà ba bỏ thuốc, bỏ rượu
thật. Má luôn nói với tôi má thương ba vì ba có thể bỏ đi những sở thích của
mình vì những người mà ông yêu thương. Nói bỏ thuốc bỏ rượu nhẹ như thế nhưng
khi người ta có thể từ bỏ đi những gì đã trở thành thói quen suốt cả thời gian
dài trong cuộc sống vì người nào đó nghĩa là người đó rất quan trọng với mình.
Má cũng ngưỡng mộ ba vì ba đã nói là làm, bằng chứng là đã hơn hai mươi năm
trôi qua, má chưa bao giờ thấy ba đụng lại những thứ ấy.
Nhưng dường như cuộc đời ba tôi lại
không yên ả bằng cuộc đời mà ba mang lại cho tôi. Những chông gai mà ông đã
trải qua mẹ hay thường lấy nó dạy chúng tôi thành bài học. Thuở mới tới vùng
đất lạ, cả gia đình chúng tôi bơ vơ, ba một tay che chở cả gia đình. Phần vì vợ
yếu, phần vì con thơ, hầu như mọi thứ trong nhà ba đều gánh vác. Ngược lên mạn
buôn bán, lại xuống xuôi làm thợ hồ, làm công nhân, ba dường như làm đủ thứ
nghề, vất vả mưu sinh. Niềm vui bé của chúng tôi là cứ mỗi năm giờ chiều, khi
ba đi làm về má sẽ dẫn hai chị em tôi đi đón ba, rồi thể nào ba cũng bế thốc
một đứa lên và nắm tay đứa còn lại, cùng má cười nói đi về nhà. Ngã rẽ cuộc đời
khi ba vào làm công nhân nhà máy gỗ. Vì tính ba chân chất hiền lành, người ta
thương quý tin yêu. Những đêm của ba là những đêm tính toán sổ sách miệt mài
sao cho không thiệt hại gì cho công ty mà cũng không cho chính mình, vì “ nếu
mình tính sai mình cũng không có tiền mà bù cho đủ”. Những bữa ăn là những mưu
sinh vất vả, những ngày dài là những buổi mồ hôi đẫm ướt vai và những buổi đêm
là những lần cơn đau của vết đạn thời chiến còn găm nơi chân hành hạ. Bù đắp
cho ba khi ba bắt đầu lên làm tổ trưởng, tiền lương cũng tăng lên chút ít, kinh
tế gia đình cũng được cải thiện. Khỏi phải nói ba vui và gắng sức vì công việc
của mình hơn. Thế nhưng khi con người ta có những gắng sức tiến thân quá nhanh
cũng không tránh khỏi điều tiếng ganh tị nhỏ nhen. Tôi còn nhớ cả thời gian rất
dài ba về cứ ngồi suy tư một góc, má cũng ngồi thất thần, ba má cố giấu không
cho tôi nghe những gì ba đang chịu đựng nhưng nhiều đêm tôi giả ngủ nghe ba má
tâm sự mà chẳng biết giúp gì. Lúc ấy tôi hãy còn bé lắm, chỉ biết một điều là khi
ba thành công người ta cũng này nọ ra vô, ba âm thầm chịu đựng bằng hết. Nhưng
rồi lá đơn từ chức đưa ra, gia đình tôi bước vào giai đoạn đói khi xưa lại.
Bẵng đi cũng gần cả năm trời ba lại
được nhận làm bảo vệ của một chung cư. Người ta hay cho ba nhiều thứ vì tính ba
thân thiện. Những món quà nhỏ ba mang về cho chúng tôi là những thứ mà người
trong chung cư vì yêu quý, tin tưởng ba mà cho. Ở chỗ làm mới, tôi biết ba hạnh
phúc, ba làm cũng khá lâu, nuôi hai con bước vào đại học. Tôi những tưởng những
năm tháng này ba sẽ an nhàn với tuổi già của mình nào ngờ lại có chuyện ập đến.
Chung cư mất xe, bảo vệ này đổ cho bảo vệ kia, họ đổ cả cho ba dù đó không phải
là phiên trực. Không chỉ chung cư mà gia đình tôi cũng rơi vào cơn bấn loạn.
Chỉ một đêm tôi thấy tóc ba bạc đi rất nhiều, ba như già đi thêm và mất ngủ
khiến hai mắt thâm quầng. Lúc đó tôi cảm thấy uất ức và thương ba lắm:
- Ba, nhưng đó đâu phải phiên trực của ba!
- Ba
biết, nhưng giờ ai cũng đổ cho nhau, mất một chiếc xe, cả mấy chục triệu ai
gánh cho nổi, đành đợi xem điều tra như thế nào.
Tôi bỗng thấy sợ những người xung quanh khi mới ngày
nào còn là anh em.
Thân thiết nhưng
giờ sẵn sàng đổ cho nhau vì không muốn chuốc họa về mình. Cũng may tất cả đều
là hiểu lầm, đứa con của chủ nhân chiếc xe lấy đi mà không báo cho họ. Ba về kể
cho cả nhà nghe mà ai cũng phì cười. Nhưng tôi, tôi không làm được như vậy. Tôi
muốn khóc. Khóc vì ba tôi thoát khỏi hàm oan một cách vô cớ, khóc vì cuộc đời
này họ sẵn sàng chà đạp lên nhau mà sống. Tôi khóc vì nhưng gì ba tôi đã chịu
đựng trong suốt cuộc đời của ông. Hạnh phúc với ông chỉ là gia đình nhỏ này
thôi, ông không hề tham lam hay mơ ước gì cao sang, ông chỉ muốn có cuộc sống
bình dị đủ sống. Tôi thương ba vì dù có chuyện gì ông cũng mỉm cười với chúng
tôi dù tôi biết trong ông là cả mảng tối trong đó, cũng giống như cái ngày đưa
đơn từ chức, rõ ràng lỗi đâu phải của ông, nếu được tin yêu là cái tội thì tôi
không còn gì để nói. Và cả bây giờ cũng vậy, ba chỉ cười khi tôi hỏi tại sao
không giận những người đổ tội cho ba: “Không phải ba không giận đâu, nếu nói
ba không bực mình, đó là ba nói dối. Ba cố kìm chế mình để không làm điều không
phải. Ba im lặng nhưng cũng uất ức lắm, rồi ba cố an ủi mình là họ cũng như ba,
chỉ muốn thoát khỏi gánh nạn đó vì miếng ăn cho cả gia đình. Và ba tin, sự thật
sẽ luôn đến, còn nếu không ta hãy chấp nhận chịu đựng vì những người mà ta yêu
thương. Con hiểu chứ?”. Tôi lăn tròn vào lòng ba.
Mãi tới sau này khi lớn lên được gả
chồng, những gì ba dạy tôi trong suốt cuộc đời luôn được tôi ghi nhớ. Ngày đó
và cho tới bây giờ, ba luôn đặt mẹ và chúng tôi lên trên bản thân mình, họ nói
gì, làm gì ba, ba có thể chấp nhận, vì ba muốn mang lại bình yên cho chúng tôi.
Ba bỏ qua cơn tức giận cá nhân vì ba muốn lấy những muộn phiền của ba dạy chúng
tôi nên người, những điều ba đã làm, đưa chúng tôi thành người hoàn hào hơn.
Tôi nhớ ba.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét