Trong thời gian chờ chảo sò luộc sôi lên, anh ngồi tựa lưng vào tường nghĩ mông lung. Tự nhiên cơn buồn ngủ ập đến níu sập hai mắt. Cơn buồn ngủ lôi tuột anh vào miền mộng ảo chập chờn. Anh loáng thoáng nghe tiếng chị nhắc: “Kìa anh, cháy hết rồi…”. Anh mở mắt mơ màng chỉ kịp nói: “Em coi giúp anh, mệt quá” rồi anh rơi vào giấc ngủ sâu.
Anh mơ về một thời hoa bướm. Cái thời mà anh và thằng Phong bạn đồng môn trong trường Pháp Lý lần đầu tiên tán gái. Lần ấy hai thằng đang ngồi uống café thì thằng bạn “thiên lôi đánh trật búa” tự nhiên cấm khẩu. Nó như bị thôi miên vào một điểm mà anh không đoán ra được. Bản mặt nó đực ra, miệng nó há to chìa ra cái bàn nạo dừa vàng kè. Lúc ấy mà có mấy con ruồi đáp vào nó cũng không buồn đuổi. Anh mắc cười quá quát vào mặt nó: “Ê Phong, mày bị trúng gió hả?”. Thằng Phong giật mình quay qua: “Đâu… đâu có…”. Nó nhe răng cười hì... hì... thấy mà ghét. Thế rồi, nó đố anh làm sao làm quen được cô gái kia, mà tay phải đặt được lên đôi mông tròn lẳn đó thì nó sẽ bao tiền xe về hè sắp đến. Theo tay chỉ, anh thấy mục tiêu là một cô gái mặc chiếc áo bà ba tím ôm sát cơ thể hằn lên những đường cong mềm mại. Chiếc nón trắng nghiêng nghiêng, tiếng guốc gõ nhẹ nhàng theo nhịp bước. Ôi, sao mà nữ tính thế không biết… thảo nào thằng Phong bị á khẩu. Nhìn tổng thể mục tiêu khá bắt mắt.
- Mày muốn người ta chửi tao giữa chợ hả? - Anh từ chối.
- Thế mới đố chứ dễ thì nói làm gì, mày thông minh lắm mà... Thằng Phong khích, anh nổi máu anh hùng nhận lời. Anh đến bên cô gái đang săm soi miếng thịt trên tay ở bàn bà bán thịt gần đó. Anh đặt nhẹ tay lên mông cô. Cô gái quay phắt lại: “Cái anh này…”. Anh làm bộ vô tình đụng chạm, ghé tai nói nhỏ lấy thái độ, lời nói và bản mặt hết sức chân tình.
- Em, miếng thịt này là thịt trâu đó, nó đỏ hơn, sớ thịt to dai lắm. Em mua về lỡ má ở nhà răng yếu nhai không nổi đâu. Em mua miếng này nè… Anh đưa cho cô lát thịt màu hồng tươi, thớ thịt nhỏ mịn. Cô cầm lên xem: “Thiệt há anh…” và quên luôn bàn tay thần chết. Anh nói vài câu xã giao rồi cáo từ vì bận. Cô chào xong quay bước không quên ngoái đầu lại cười tươi như hoa. Chỉ chờ có vậy anh phóng mấy bước đến bên thằng bạn đang trố mắt ngạc nhiên: “Ê mày tài quá ta” - Nó thán phục. Anh bịa thêm để chọc tức: “Cô ấy nói là con một, mẹ đang bệnh nên mới phải đi chợ. Cổ còn mời tao cuối tuần tới nhà chơi nữa…”
- Cho tao đi theo với – thằng Phong tưởng thiệt năn nỉ…
Tiếng gà gáy chuyển canh đâu đó vọng lại. Tiếng gáy lạc lõng rơi tõm vào không gian tĩnh mịch. Đêm đang ngủ mê mệt, thế mà vợ chồng anh vẫn căm cụi bên bếp lửa làm nốt công việc cuối ngày. Đây là việc làm kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Nói là kinh tế phụ nhưng thực chất nó là nguồn thu nhập đáng kể của vợ chồng anh. Chứ với đồng lương nhân viên của hai người không thể trang trải đủ mọi thứ quá đắt đỏ trong buổi kinh tế đang thời kỳ khủng hoảng. Anh khơi ngọn lửa cho cháy to thêm để mau kết thúc công việc. Anh bất giác nhìn qua chị cũng đang cắm cúi vớt mẻ dè sò chảo bên cạnh. Mồ hôi hay nước mắt chảy dài trên gò má xanh xao. Anh nhìn chị một đỗi lâu… Tự nhiên muốn được ôm chị thật chặt, muốn hôn lên lên đôi môi đầy đặn ấy thật nồng nàn… Nhưng anh chợt nhận ra, vợ chồng anh ai cũng đang dở tay, mặt mũi thì dính đầy tro bụi. Anh thở dài đến bên cầm lấy đôi tay gầy guộc của chị nắm chặt. Chị hơi bất ngờ ngước lên:
- Chuyện gì vậy anh…
- Thôi em rửa ráy vào với con đi để anh ráng thêm lúc nữa là xong – Anh dịu dàng.
- Ừ, vậy em vào tắm trước nha – Chị trả lời quay đi. Ngay lúc đó tiếng bà Tư hàng xóm hỏi vọng sang.
- Giờ này mà tui bây chưa nghỉ sao? Đói thì cũng đã đói rồi. Làm vừa vừa thôi con, lỡ bệnh xuống thì còn khổ hơn. Tụi bây phải nghĩ đến sắp nhỏ chứ.
- Dạ, cũng sắp xong rồi bà ạ - Anh trả lời và hỏi thăm luôn: “Bà Tư lại đau trong người nên ngủ không được giấc hả?"
- Ừa, già sinh nhiều bệnh làm khổ con cái, bà cũng muốn về với tổ tiên càng sớm càng tốt – Bà Tư nói như than thở.
- Sao bà lại nói vậy. Sinh, lão, bệnh, tử thì có ai tránh được đâu. Nhưng dù sao cha mẹ còn hiện hữu thì chúng con không cảm thấy mình là đứa mồ côi. Bà Tư ráng uống thuốc sẽ đỡ thôi mà. Bà vô ngủ tiếp đi trời cũng sắp sáng đó – Anh an ủi.
- Ừa, bà dzô nhen con- Bà chào rồi khập khiễng khuất vào bóng tối.
Anh nhìn chăm chăm vào đám lửa đang cháy bừng bừng, những tia lửa bung ra nổ lách tách tựa vạn ngàn ánh sao rực rỡ. Còn đời người lắm lúc lại giống như ngôi sao băng lẻ loi lóe lên rồi tắt lịm cuối trời. Anh ngồi thẫn thờ nhìn vào màn đêm đầy trắc ẩn. Hình ảnh ban nãy của vợ làm anh không khỏi xót xa trong dạ. “Anh xin lỗi đã không lo nổi cho em và con như đã hứa” – anh nói thầm với mình. Chỉ có mấy năm em về với anh mà anh không nhận ra em nữa. Cô gái hây hẩy xuân thì dạo trước, giờ là một thiếu phụ gầy gò, đôi mắt trĩu nặng ưu phiền, hai bàn tay nổi những đường gân chằng chịt, xanh xao. Em bận tíu tít. Hết giờ ở cơ quan lại chợ búa, giặt giũ cơm nước, chăm bẵm hai đứa trẻ mới biết tập đi, tập nói. Tất cả tại anh nghèo… Thế mà khi yêu anh tưởng rằng mình sức dài vai rộng đủ khả năng bao bọc, yêu thương cho cả cuộc đời em. Anh đã bốc đồng nói sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho em, có khó khăn anh sẽ dắt em đi hết đoạn đường đời. Giờ đây - chính em lại là chỗ dựa cho anh…”. Anh miên man nghĩ chợt thấy mắt mình cay cay và quên luôn công việc đang dang dở…
- “Anh, anh mệt hả…” – Chị hỏi.
Cho hai đứa con nhỏ ăn tối xong, chị dỗ thằng bé ngủ sớm, hôn lên trán con một cái dắt cửa màn cẩn thận. Chị vội dắt xe đạp ra cổng. Ghé ngồi lên yên, nhướn người lấy đà cho xe chạy thì anh đi ra níu lại: “Tối nay để anh đi cho em ở nhà với con một bữa. Thằng bé hình như sốt em à” – Anh giữ ghi đông xe.
- Em sợ anh ngại xuống mấy chỗ đó - Chị lo lắng.
- Ngại gì, em đi được thì anh đi được, biết đâu người ta thương tình lại cho nhiều hơn... hì... hì... Anh cười dành lấy xe hối hả đạp đi. Chị nhìn theo: “Ảnh làm sao vậy, lạ ghê…”
Anh đạp xe xuống bãi biển, gửi xe ở nhà một người quen như chị dặn rồi anh xách cái thùng thiếc lủng lỗ chỗ đi xuỗng bãi gành. Bãi gành là một dải đá nhô ra biển đen sì không cao lắm, nó chắn ngang con sóng đập thẳng vào bờ. Sóng vỡ òa tung bọt trắng xóa.
Bãi gành với vài ngàn nhân khẩu có tên là xóm chài với những ngôi nhà bằng gỗ tạp mong manh. Nhà được cắm trên những cọc bằng cây dọc theo hai bờ sông hay gần sát mép biển. Nhà cái thụt cái thò như răng bà lão rơi rụng gần hết. Mùa mưa bão người dân xóm chài sống trong lo âu thấp thỏm. Không biết cơn lũ thình lình đổ về lúc nào hay cơn lốc xoáy đâu đó tạt qua bất chợt cuốn phăng mọi thứ. Trên bãi cát mênh mông, biển đêm mát rượi vẫn không xua nổi đám muỗi kêu re re. Lát lát lại nghe đập một tiếng “Bốp” rõ to. Một đám người ngồi chồm hổm, đầu đội mũ hay nón lá nên không thấy mặt già, trẻ. Bởi ánh sáng mờ mờ chỉ được hắt ra từ mấy ngọn đèn măng xông treo cao ở bốn góc. Nhìn từ xa giống như bầy chim cánh cụt đang ngủ. Anh xách thùng đi xuống len vào đám đông hốt mớ nội tạng cá, sò người ta thải ra bỏ vào thùng thì một bàn tay mập ú giữ lại hỏi - làm anh bất ngờ, ngượng ngùng.
- Cậu là ai, ai cho cậu mà tự ý xuống lấy...
- Tôi, tôi cứ tưởng mấy thứ này bỏ nên… - Anh ấp úng.
- Đúng là bỏ, nhưng tôi đã hứa cho người khác rồi, cậu đi chỗ khác xin đi… Anh dợm quay đi thì nghe được câu nói như hỏi trổng “Sao giờ này không thấy cô ấy xuống ha”. Anh quay lại: “Có phải chị nói đến cô Nga hằng đêm không?"
- Đúng rồi, sao cậu biết? À ra cậu là chồng cô ấy đúng không? Vậy cậu xuống hốt đi. Cô ấy đâu, ốm à. Tội nghiệp người cứ như tàu lá nếu gặp cơn gió lùa chắc rách tả tơi – Anh nghe mà chột dạ, bà ấy nói có ý gì nhỉ? Nhưng giọng nói rõ ràng có phần thương cảm. Anh cảm ơn rồi ém hai thùng đầy xách lên bờ vừa đi vừa thở: “Chà nặng thiệt nha…” Anh nhìn hai cái thùng bầy nhầy và lời nói của bà chủ vựa hải sản ban nãy mà thấy thương vợ đứt ruột. “Xin lỗi em…” Anh thì thầm.
Anh rơi vào vào trạng thái lơ lửng, đầu anh như có vạn ngàn con ve đua nhau đàn hát, gõ chát chúa. Chúng mở tiệc ăn mừng mùa phượng bắt đầu cháy đỏ. Ồ không, bây giờ đâu phải mùa hè? Mùa gì mà nhiều người mặc áo quần toàn màu xanh thế nhỉ, trên lưng còn rung rinh tán lá có cả những chùm hoa sim tim tím đượm buồn.
Anh nhớ mảng rừng thưa toàn cây xăng đá, những ụ mối, những tổ ong đầy mật ngọt lịm. Lùi sâu vào rừng là bàu nước trong vắt,ngọt lành. Bàu là nơi cung cấp nước cho cư dân vùng giáp ranh. Những đêm trăng tỏ bàu đẹp tựa trong tranh cổ tích. Nó chỉ thiếu tiếng sáo của chàng trai nào đó thổi trong đêm và tà áo thiếu nữ thướt tha thì hoàn toàn là bồng lai tiên cảnh. Đó còn là nơi anh được cha dắt đi theo mỗi khi có dịp vào rừng công tác. Không biết từ bao giờ anh trở thành chân chạy việc cho cha. Có lần anh hỏi cha vào rừng làm gì? Cha nói vào dạy cho mấy cô mấy chú cái chữ và dặn anh không được hé lộ với ai. Anh mang máng hiểu ra cha vừa dạy học vừa làm cơ sở cho cách mạng. Dần dà anh cũng được cha nhờ việc này việc kia. Năm 12 tuổi anh được kết nạp vào thiếu sinh quân với cái tên mới “Y30” địa bàn hoạt động trong giới học sinh sinh viên nội thành cho đến khi đất nước hoàn toàn giải phóng. Anh quay lại trường tiếp tục học.
Anh còn nhớ… Anh nhớ chị Vân lúc ấy làm bí thư huyện đoàn huyện bên. Chị không đẹp, mặt lại toàn mụn trứng cá nữa chứ - chị thật hiền. Chị có mái tóc dài, đen bóng thơm mùi con gái. Anh hay hỏi chị: “Sao chị không lấy chồng đi”. Chị cười cười trả lời: “Chị chờ…”. Mắt hướng về mảnh rừng xanh ngắt trước mặt. Chị chờ ai? Chờ đất nước im tiếng súng hay chờ niềm hy vọng mong manh người yêu có còn về nữa không? Tội nghiệp chị. Tội nghiệp cho bao nhiêu cô gái, người chị, người mẹ đã đợi đến mỏi mòn.
Dòng hồi tưởng đưa anh về nhà. Căn nhà nhỏ vách đất bạc tơi. Mặt trời hay cả những đêm trăng tỏ rọi xuống những vòng tròn vàng vọt, rung rinh. Đôi khi ánh sáng thiên nhiên ấy thay luôn cho ngọn đèn dầu tù mù chỉ đủ cho thằng em kế ngồi học bên của sổ. Thằng út má sanh nó trên rừng, có phải do nhiễm chất độc không mà nó cười ngây ngô tội nghiệp. Nó chẳng học hành được gì, nó lớn lên như cây rừng chân chất. Nó là đứa em khổ nhất nhà. Các anh chị lớn một chút đều tìm cách thoát ly. Mọi việc trong gia đình má và em làm tất tật. Em lớn bằng nắm tay đã biết chăn bò, nấu cơm, xách nước. Rồi chuyện đồng áng em làm luôn tay, trên môi vẫn nụ cười ngờ ngệch. Ừ, còn người chị gái thoát ly ở xa và nhất là cái chết của anh Tư và anh Năm trong một trận đọ súng với địch tại quê nhà. Hai anh hy sinh má bệnh mất cả tháng trời mới dậy nổi… Chiến tranh máu nhuốm đỏ làng quê anh, của bao người ngã xuống bên cánh rừng xăng đá.
Anh chợt mỉm cười, nụ cười tình tứ. Anh với nắm lấy tay cô gái mà anh thương quá đỗi - Là em đấy. Em nhớ không, lần anh dẫn em về ra mắt cha má đầu tiên. Tháng bảy mưa ngâu. Đường làng trơn như đổ mỡ. Mấy cây cầu khỉ vắt qua con mương nước chảy đục ngầu, với anh chẳng đáng lo. Em thì long ngóng bước thấp bước cao, bởi em đâu phải người thôn dã. Má đã làm em buồn từ ngày đầu tiên bước chân vào gia đình anh: “ Gái quê vừa giỏi vừa hiền không lấy, lại đi rước con gái thị thành về làm gì. Ngữ ấy chỉ biết cày đường nhựa là giỏi chứ biết làm gì ăn…”. Em nước mắt rung rưng quay bước, ngoài trời mưa giăng ngập lối. “Bà, bà nói cái gì vậy…”. Cha quát má, rồi hối anh anh chạy theo giữ em lại. Không lẽ đây cũng là một điềm báo không lành cho cuộc tình của chúng ta. Yêu anh, em đã tập làm mọi thứ. Nào tập gánh nước đến bầm tím đôi vai. Lưỡi hái cứa vào tay em những vết theọ dài vào mùa gặt. Em âm thầm làm tất cả để chứng minh mình có phải người vô tích sự. Anh xót xa lắm chứ, anh cũng biết em cố gắng lắm chứ…
Ngày về làm vợ anh, em vẫn còn quá ngây thơ với những ước mơ đẹp trong những trang tiểu thuyết diễm tình. Em mê đọc sách đến độ để con gái anh mới hơn 2 tháng tuổi rớt từ võng xuống giường – từ giường xuống đất. Bữa ấy con bé khóc điếng hồn. Anh giận lắm muốn giáng cho em một cái bạt tai thật đau cho chừa. Tay giơ lên rồi buông xuôi vì đôi mắt em sao trong vắt đến thế, ngơ ngác đến thế. Anh trút giận bằng cách quơ hết sách em mua đốt ráo trọi. Hôm đó và mãi về sau anh không sao quên được khuôn mặt em đầm đìa nước mắt nhìn anh như xa lạ, như hụt hẫng giữ tay anh năn nỉ: “Em xin lỗi, đừng đốt sách của em…”, cũng từ dạo ấy em không còn đọc nữa – Anh rất ân hận đã đối xử không công bằng với em. Anh trôi đi, trôi đi miết cùng bao kỷ niệm của chúng mình.
Chị ngồi bên anh bao lâu anh không biết, chỉ khi anh choàng tỉnh thì thấy trên trán mình cái khăn đắp muốn gần khô một mặt. Chị ngủ quên trên cánh tay anh đầy mỏi mệt. Lọn tóc bết lại nơi gò má xanh xao. Cánh tay còn lại xuôi xụi, anh cố lắm mới nhấc nó lên được. Anh đặt nhẹ xuống mái tóc chị chua chua chưa kịp gội. Anh hít một hơi dài cái mùi thân quen từ tóc, từ người chị tỏa ra. Mùi của nghèo khó, chịu đựng. Mùi của yêu thương an phận. Cứ như thế anh nửa tỉnh nửa mê.
Anh ngồi ở bàn nước xem lại một số giấy tờ liên quan đến vụ án tranh chấp tài sản của gia đình người bạn thân. Cả nguyên đơn, bị đơn đến người liên quan đều là anh, em kết nghĩa. Họ đã từng sống với nhau như ruột thịt. Họ đã từng nhường nhau manh áo, ổ bánh mì bẻ đôi khi đói lòng. Nhưng – cái chứ nhưng oan nghiệt chết tiệt ấy đã chen vào làm ranh giới phân chia tấc dạ, mà không thể đo đếm được lòng người thay đổi. Một trong số họ đã muốn chiếm đoạt tài sản của bạn gửi mình trong thời gian lưu lạc xứ người.
Trước khi đi xa, người bạn đã yên tâm gửi gắm toàn bộ căn nhà và mọi vật dụng sinh hoạt kèm theo. Với thiện chí vừa tạo điều kiện cho bạn có nơi chốn ăn ở, ổn định làm ăn trong thời kỳ khó khăn nhất, vừa trông coi giúp tài sản của mình với cam kết: “Sẽ được toàn quyền sử dụng căn nhà tới khi nào họ về sẽ trả lại…”. Hai bên cùng ký kết và có chứng thực… Người bạn ở lại đã có cuộc sống ổn định và làm ăn khá giả cũng từ ngôi nhà ấy. Thời gian khiến họ quên đi lời hứa, bản cam kết bị bỏ quên đâu đó không tìm thấy. Có lẽ nó bị đè bẹp bởi khối tài sản kếch sù ngày một sinh sôi. Tình thân giờ trở thành vật cản đáng sợ. Anh chứng kiến toàn cảnh hai bên đấu lý bằng tất cả lý lẽ, những từ ngữ sắc như dao cứa vào tim nhau rớm máu. Họ nói bằng tay, bằng ánh mắt đầy hận thù chiếu vào nhau tóe lửa. Có lúc thì chan chát như búa bổ vào đá. Bên thì đầy ai oán. Bên đầy thách thức. Lời nói họ dành cho nhau rin rít nơi cổ họng nghe lành lạnh mùi chết chóc: “ thách mày, mày cứ thử đụng vào một viên gạch nhà tao xem… Tao chém… chém”. Mắt đối phương hằn những tia máu của con thú thấy rõ nguy cơ bị dành mất miếng ăn. Ôi, lòng tin, lương tâm có đáng là gì? Tài sản bất minh, đồng tiền bất nghĩa đã khiến bao nhiêu mối quan hệ tốt đẹp trong xã hội đến cảnh tương tàn. Họ trở thành kẻ thù của nhau trong gang tấc. Anh sợ chỉ một sơ sảy nhỏ có thể dẫn đến đổ máu. Oan nghiệt chất chồng. Anh chưa có hướng giải quyết hay hòa giải như thế nào cho hợp lý, hợp tình và đúng luật mà vẫn giữ được tình thân. Anh biết lý do. Song anh không ngờ sự việc lại trở lên rối rắm đến mức này. Tại sao cứ phải tranh giành những thứ không phải của mình? Như anh đây chỉ muốn mang theo thứ quý giá nhất mà có được đâu. Đời người vốn vô thường. Anh biết quỹ thời gian của anh không còn nhiều. Anh muốn làm tất cả mọi chuyện tốt đẹp cho vợ con, cho những người anh yêu quý. Anh dừng tay viết bỏ luôn cặp kiếng xuống bàn quay sang nhìn chị và hai đứa nhỏ chơi trên giường. Chị xếp mấy chú hạc xinh xinh đang bay, một con thuyền bằng giấy thật to thả xuống đùa với con:
- Ba chèo đằng lái, mẹ chèo đằng đuôi, bé Hai và cu Ba ngồi giữa chịu hôn.
- Con ngồi gần Ba, mẹ ôm em cho chắc nha – Tiếng con gái bi bô…
Gia đình bé nhỏ của anh giống như bao gia đình nghèo khác. Hình ảnh quây quần bên ngọn đèn dầu bé xíu hắt những quầng sang yếu ớt ấm cúng biết bao. Con bé bám lấy anh mọi lúc. Lúc thì: “Ba ơi… ba à, lúc thì con nói ba nghe nè…”. Nó thỏ thẻ đủ thứ sao mà dễ thương làm sao. Thằng nhỏ mới chập chững biết đi, mỗi lần nó té cái bụng nó nghe cái “bịch”, đầu và chân nó chổng lên tựa như con vịt con đang bơi. Nhìn ngồ ngộ, đáng yêu quá đi thôi. Nó dễ như cục bột hay tại nó biết cha mẹ nghèo nên cho gì ăn nấy, nhưng nào có mấy khi được bữa cháo thịt ngon lành. Thế mà nó cứ tròn như hạt mít. Có lẽ do sữa mẹ mát hay tại vợ anh vẫn cho nó bú đến giờ. Anh muốn đến bên ôm hết vợ con vào lòng siết chặt. Anh cố thu hết tất cả hình ảnh thân thương ấy vào tầm mắt, như thể muốn cất giữ nơi trái tim bé nhỏ của mình. Để một mai anh về bên kia thế giới sẽ luôn có họ bên cạnh để nhìn ngắm, an ủi. Sao ông trời lại bất công với anh như vậy. Sao lại bắt anh đi xa mãi mãi. Anh không muốn xa những người anh yêu thương… anh còn bao hoài bão, ước mơ, cả một tương lai đang rộng mở phía trước. Biết làm thế nào đây khi thời gian lưu lại trên cõi đời này chỉ còn tính bằng ngày, bằng giờ. Tại sao? Tại sao lại bắt anh đi khi anh chưa chuẩn bị tinh thần hay anh chưa kịp làm nốt những việc cần làm.
Anh giấu chị mọi chuyện sợ chị lo lắng. Anh âm thầm chịu đựng khối u trong não ngày một bành trướng. Nó hành hạ thân xác anh đau đớn tột cùng. Nó dày vò tâm trí anh nửa tỉnh nửa mê. Vợ chồng anh nghèo cơm còn chưa đủ no lấy đâu tiền thang thuốc. Anh cắn răng chịu đựng được ngày nào hay ngày ấy. Lòng anh bao trăn trở. Ngày mai vợ và các con anh sẽ sống sao đây, mọi cực khổ dồn hết lên đôi vai bé nhỏ của em… các con sẽ thành trẻ mồ côi. Ôi, sao mà đau đớn tột cùng thế này. Anh nghe cơn đau bắt đầu rân rân… dữ dội, anh đổ gục xuống bàn. Anh loáng thoáng rất xa tiếng chị thất thanh gọi: “Anh… Anh tỉnh lại đi, đừng đi… đừng đi…”.
Anh ngất mất một lúc, rồi tiếng tiếng còi cứu thương ngoài cửa. Tiếng chị dặn ai đó, tiếng con bé khóc thút thít với theo: “Ba đi nhớ về với con nha ba…”. Anh được chuyển viện đến tuyến trên. Bao ước mơ của vợ chồng anh đều gãy đổ: “Giá mà đừng có chiến tranh thì anh Tư, anh Năm không chết, em út anh không ngây ngây dại dại. Cha anh không bị tù đày mất hoàn toàn sức lao động. Mẹ anh không phải lam lũ với mấy công ruộng… Cả cái gia bé nhỏ của anh cũng đang đứng trên bờ vực… Anh lần tìm tay chị nắm chặt đặt nơi trái tim mình. Anh thều thào: “Ước vọng…”. Anh tin ngày mai tương lai sẽ xán lạn hơn. Anh lịm dần, hòa mình với ánh sao mai về miền đất mới, cùng lúc mặt trời ửng hồng phía trời đông.
N.T.N (Bình Thuận)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét