Cây bút trẻ Lê Hứa Huyền Trân
(Tặng anh Cảnh)
Từ lúc mẹ qua đời anh trở thành trụ cột
trong gia đình, từ lúc tôi ra đời, tôi lại trở thành gánh nặng trên vai anh, bởi
lẽ ba hay đau yếu thường xuyên, còn anh, anh hãy còn quá nhỏ để gánh vác trọng
trách của người đàn ông trụ cột và rồi, giờ, với trách nhiệm của một người anh
đang đè nặng trên vai, anh dường như đánh mất hẳn tuổi thơ với những trò chơi
đứng tuổi mà thay vào đó, anh phải mang rất nhiều trách nhiệm. Trong đó, dường
như vai trò của một người anh với anh lúc này bỗng trở thành gánh nặng bởi tôi
chưa lớn, và cũng vì chưa lớn nên tôi đã làm anh đau lòng rất nhiều bởi những
nghĩ suy con nít của riêng tôi.
Từ bé, tôi đã thiếu thốn tính thương của
mẹ, tôi cần lắm những điệu hò à ơi ru tôi trong giấc ngủ say, tôi thèm lắm được
thả mình trong cơn khát sữa của bầu vú mẹ căng tròn và khát khao được mẹ đưa
điệu trưa hè nóng nực. Khi biết đi, tôi thèm được mẹ dắt đến trường và chỉ cho
tôi kia là thấy, đây là bạn, thậm chí mới biết nói chẳng hiểu sao tôi lại tập
được tiếng "mẹ ơi" bập bẹ để rồi ba và anh ứa nước mắt không thành
lời, dẫu đó cũng là tiếng "mẹ ơi" duy nhất của tôi. Anh hơn tôi 2
tuổi nhưng chững chạc hơn rất nhiều, khi tôi đương tiểu học anh đã nghỉ học để
đi làm bởi ba tôi nằm nhà vì mất sức, dường như bao mệt mỏi và gánh nặng đổ dồn
lên vai anh, dẫu ngày đó anh cũng còn thơ bé quá, chưa thể đỡ đần giúp đỡ gì
nhiều nhưng cũng nhờ bà con lối xóm, thương gia đình tôi, thương anh, thương cả
tôi mà chúng tôi cũng đắp đổi qua ngày. Tôi lên trung học thì bàn tay anh đã
chằng chịt những vết chai, anh không còn là cậu bé con ngày nào mà bỗng nhiên
lớn bổng, anh thương tôi bằng tình yêu của một người anh lẫn sự dịu dàng của
một người mẹ. Thế nhưng dù gì tôi vẫn là một đứa con gái, và dường như là một
đứa con gái ai cũng cho phép mình cái quyền được yếu đuối và nhạy cảm trước
những biến chuyển xung quanh lẫn những cảm xúc nội tại, và cũng vì là một cô
gái, tôi thèm lắm bàn tay của một người mẹ, thèm lắm lời khuyên nhủ, hỏi han, thèm
lắm những sẻ chia mà anh, một người con trai sẽ chẳng bao giờ biết và thấu hiểu
được, tôi đương bước vào tuổi dậy thì thì những biến đổi trong cơ thể làm cảm
xúc tôi không định hình nổi, tôi yêu thích một cậu trai, tôi lớn bổng lên, hay
tôi dễ vui buồn giận hờn đầy cảm xúc tất cả đều làm anh thấy lạ. Lạ có lẽ bởi
vì anh không nhận ra tôi đã đổi thay như thế nào dù anh luôn dõi theo tôi kể cả
khi anh luôn bận túi bụi ngoài đồng còn tôi bận chơi trò đuổi bắt trên những
triền đê. Lạ có lẽ bởi vì tôi đã biết vướng trong những suy tư khờ dại, còn anh
thậm chí không có nổi thời gian cho riêng mình khi có cô bé bên nhà nói tiếng
yêu thương. Lạ có lẽ bởi vì tôi đã lớn bổng lên không còn là cô em gái nhút
nhát ngày nào anh vẫn hay cõng trên vai kể cho tôi nghe những câu chuyện thần
tiên cổ tích. Thế nhưng dường như có lẽ bởi anh là con trai, bởi dường như con
trai lúc nào cũng hay có tính vô tâm và chẳng nhạy cảm được nhiều như con gái
nên cứ dần lớn lên, khi vai trò trụ cột dần trở nên nặng nề hơn khiến vai anh
oằn gánh thì cũng là lúc vai trò người mẹ trong anh trở nên nhạt dần.
Bắt đầu bắng những ngượng ngùng khi tôi
dùng những vật dụng của người thiếu nữ mà anh thấy đến lúc những tâm sinh lý
trong tôi biến chuyển mà tôi chẳng thể nào nói được với anh vì ngại và cũng vì
anh không thể nào hiểu nổi, từ những ngượng ngùng khó nói ban đầu trở thành hờn
giận, và từ những hờn giận tôi bỗng có những khát khao. Nhiều lúc nhìn anh vất
vả đổ mồ hôi ngoài cánh đồng nhưng sự thương yêu anh chẳng thể nào bù đắp nổi
cho cảm xúc ganh tị khi thấy cô bạn cùng lớp được mẹ đi họp phụ huynh cho. Nhiều
lúc nhìn anh đang quét dọn trong nhà rồi tất bật nấu cơm, cho lợn ăn thì sự
thương yêu chẳng thể nào bù đắp nổi khi tôi nghe bạn tôi kể nó đã khóc trên vai
mẹ khi lần đầu đến tháng, hay lúng túng không biết phải giải quyết như thế nào.
Và nhất là khi tôi đang yêu thương một ai đó, tôi đương cơn say cảm xúc của
chính mình thì anh lại biết và ra sức ngăn cấm tôi vì với anh tuổi nhỏ không
được yêu đương, chú tâm vào học, những lúc ấy tôi thèm có được một người mẹ
biết bao vì trong cả chân trời tuổi thơ tôi ngày ấy, dường như chỉ có mẹ mới
hiểu được tâm tư tình cảm của tôi, còn anh dù có cố gắng cách mấy cũng khổng
thể thế thay một người mẹ.
Biến cô xảy ra khi tôi vào lớp 10, ba
tôi trở bệnh nặng,vật dụng gia đình dường như bán thốc bán tháo, cả tôi ngoài
giờ học cũng phải ra đồng giúp đỡ anh dẫu anh luôn đuổi tôi lên bờ để tranh thủ
thời gian rảnh mà học. Anh gồng mình làm cả phần việc của riêng tôi. Ngày ấy
tôi tự hào về anh lắm, anh là một người đàn ông tốt, một người trụ cột vững
chắc. Anh hay kể cho tôi nghe về những buồn khổ trong cuộc đời và tự khuyên nhủ
tôi đừng bao giờ trở thành người xấu. Anh không có đủ thời gian dạy tôi như
những cuốn sách đạo đức mà anh mang tôi bước vào thế giới của tình thương với
những vòng ôm thật chặt, những câu nói lúc anh buồn nhưng lại tràn đầy tình cảm
“anh thương bé Ba lắm” hay những lúc anh rơi nước mắt vì nhiều khi người ta dồn
anh vào cảnh khốn cùng. Anh làm tôi tự hào bởi tính siêng năng cần mẫn mà theo
mấy bà trong làng anh là một chàng trai khá đĩnh đạc và lịch sự chứ không phải
như đám con trai ngày nay. Dẫu đôi lúc anh cũng thật trẻ con luôn quấn quýt bên
em gái hay thậm chí nổi quạu với thẳng ranh con nào đấy vô tình làm tôi khóc.
Nhưng cũng trong thời gian ấy, khi tôi
quen dần với vai trò của một người con gái trong gia đình cũng là lúc sự thèm
khát tình mẫu tử trong tôi nổi dậy mãnh liệt. Có ai đó trong cơn giận vô ý gọi
tôi là một kẻ mồ côi, tôi nhớ ngày ấy tôi đã khóc trắng đêm dẫu anh hỏi hoài tôi
cũng không nói và anh đã ngồi thức cả đêm đến khi mệt lả rồi ngủ gục. Và khi
nhìn thấy anh, dường như bao bức bối trong tôi trỗi dậy, dẫu tôi biết không phải
lỗi tại anh, dẫu tôi biết anh cũng chịu nhiêu mất mát như tôi nhưng tôi vẫn
không ngừng trách anh, hỏi anh tại sao mẹ lại mất? Tại sao người ta có mẹ tôi
lại không? Và rồi tại sao anh không thể làm tốt vai trò một người mẹ mà để em
gái mình bị mang tiếng mồ côi rồi đủ thứ. Và tôi càng không hiểu sao nhìn bộ
dạng câm nín không nói nên lời của anh rồi lại ấp úng nói: “Anh sẽ cố gắng làm
một người mẹ bù đắp cho em” thì tôi vẫn có thể tàn nhẫn nói những lời làm anh
đau lòng cho được. Kể từ ngày đó anh thay đổi. Anh thay đổi nhiều tới mức tôi
không nhận ra đâu là bóng dáng một người anh. Đúng, anh đã hoàn toàn trở thành
một người mẹ! Anh chăm sóc tôi hết sức dịu dàng, sẵn sàng tư vấn cho tôi chuyện
tình yêu, chuyện bản thân một cách rất tinh ý mà tôi không biết rốt cuộc anh
phải đọc bao nhiêu cuốn sách tâm lý, thay đổi bao nhiêu trọng nhận thức để có
được sự mềm mỏng, dịu dàng đến vậy. Anh vỗ về tôi trong những giấc ngủ say và
thậm chí còn làm những công việc nội trợ thay cho tôi, khuyên lơn tôi hêt như
những người mẹ hay làm. Anh thậm chí cũng không còn xuất hiện để bảo vệ tôi
bằng sự mạnh mẽ của chàng lực điền ngày xưa mà thế thay là những lời khuyên lơn, dạy bảo. Ai cũng nhận thấy anh thay đổi. Kẻ xấu thi thoảng chậc lưỡi tiếc nuối
vì anh đã dần mất đi vẻ mạnh mẽ ban đầu, để bây giờ công việc gì của đàn bà con
gái anh cũng làm, kẻ ác miệng thậm chí bảo anh đông bóng, chỉ vài người hiểu cớ
sự lại thấy thương anh vô vàn. Nhưng dù ai nói gì anh vẫn làm tròn vai trò một
người mẹ trong tôi và “để bé Ba sẽ yêu thương anh hơn, gần gũi anh hơn thì gì
anh cũng làm”. Tôi mặc nhiên cho đó là quyền lợi của riêng tôi dẫu cảm xúc anh
chẳng bao giờ tôi đoái hoài tới, ừ, vì tôi ích kỉ.
Tôi lên đại học thì ba mất, người con trai mang dáng dấp
một người mẹ càng vất vả lo cho cô em ăn học nhiều hơn. Đã đôi ba lần tôi thấy
anh ghé mắt nhìn cô hàng xóm để rồi buồn bã nhìn pháo hoa rộn đường. Đã bao lần
tôi thấy anh đưa những cô bạn ghé chơi nhà để rồi tôi không ưa anh lại ngậm
ngùi từ chối. Đã bao lần vì cần anh che chở, cần cái suy nghĩ là “mẹ đang ở
trước mặt” và “một người đàn bà sẽ hiểu con gái hơn một người đàn ông” mà đã
rất lâu rồi tôi chưa thốt nổi tiếng gọi anh ơi. Và cũng đã bao mùa xuân qua cho
tới khi tôi đi lấy chồng anh vẫn luôn làm tròn trách nhiệm mà không nhận ra anh
vẫn chưa có một nửa của đời mình. Rồi tôi cũng theo chồng đi xứ khác, anh vẫn
mãi chí thú làm ăn thi thoảng gửi tôi ít tiền trang trải cuốc sống vì gia đình
tôi cũng chật vật, rày đây mai đó. Mỗi lần về thăm, anh lại hỏi thăm đủ điều, dặn
dò đủ thứ cứ như một bà nào đấy mà tôi cũng ngỡ ngàng sao anh kĩ tính hơn cả
tôi. Khi thì gói chút quà cho sắp nhỏ, khi lại dặn tôi uống thuốc gì cho căn
bệnh đau gan của tôi, khi lại tíu tít ngoài vườn hái đủ thứ rau bắt tôi mang về
bằng được cho chồng. Nhiều lúc tôi cũng muốn nói anh hãy lấy một ai đó tựa
nương nhưng tôi nhớ lại mình đã ích kỉ như thế nào lại không đủ can đảm để nói,
nhiều lúc tôi muốn nói rằng lúc anh đang là “một người mẹ” tôi vẫn thấy anh là
“một người anh, một người đàn ông đúng nghĩa” nhưng bởi tính ích kỉ của mình
tôi lại không dám nói ra, vì tôi đã bảo tôi cần một người mẹ, và cũng vì sau đó
anh làm tốt quá, tôi không dám nói ra, tất cả chỉ tại tôi ích kỉ.
Ngày anh lấy
vợ tóc đã bạc rất nhiều, cô góa trong thôn về gá nghĩa cùng anh xây tổ ấm. Nhìn
anh cười hạnh phúc trong ngày cưới tôi chợt cảm thấy tim mình đập mạnh. Phải đến
gần cuối đời người anh mới tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình, hạnh phúc đến
từ tổ ấm riêng. Dường như đọc được suy nghĩ của tôi anh vội lắc đầu, và nhìn
tôi thật lâu, nụ cười tươi rạng rỡ hạnh phúc tràn trề.
L.H.H.T
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét