Thằng nhóc chạy lăng xăng
quét mảnh sân nhỏ, gom sạch hết đống lá rồi vô lấy thanh củi đang cháy dở khi
nấu nồi nước để châm lửa đốt. Khói bốc lên làm nó ho sặc sụa, nó lấy cây khơi
khơi cho lửa mau lan hết đám lá. Con bé Vân đứng bên hàng rào dòm sang rồi hét
to: “Hùng, Hùng ơi, đốt cái chi mà khói dữ thế, đốt xong nhớ chạy qua nhà bà
Hai Thu mua cho Vân ít lá dứa nhé”. Thằng Hùng không đáp nhưng coi bộ cũng nghe
rồi nên nó cố hất cái cây mau tay hơn, nó chắc mẩm trong bụng: “Nhỏ Vân lại
nấu đậu hũ rồi đây, hôm nay phải ăn bát to đáo để mới được”. Nghĩ xong nó lấy
nước tạt đám lá cho tắt hẳn rồi chạy vù sang nhà bà Hai cắt bó lá dứa rõ to. Nó
chạy vù qua nhà con Vân rồi điệu bộ quệt mồ hôi như mệt lắm: “Hôm nay phải cho
Hùng bát to thì sau này Hùng mới đi cắt dứa nữa, chứ không có làm không công
mãi được, mệt lắm!”. Con Vân nhìn điệu bộ của thằng Hùng thì cười cho cái vẻ
tinh tướng rồi bắt lên bếp cái nồi chuẩn bị nấu đậu hũ bự chảng. Thằng Hùng
ngồi phịch gần đó lấy cái rựa nhỏ chẻ củi.
Hai đứa chơi thân với
nhau từ hồi còn đỏ hỏn, nói là chơi vì đó là cách nói các cụ chứ còn bé tí thì
biết gì mà chơi. Thằng Hùng lớn hơn con Vân một tuổi, lúc con Vân mới sanh nó
cứ chạy qua nhà cô Ba Thuận mà dòm rồi chỉ vào đứa nhỏ: “Nếu sau này nó nấu đồ
ăn cho con ăn thì con sẽ lấy nó” làm cô Ba cứ cốc nhẹ cái đầu: “Cái thằng, bây
lớn mà tinh tướng”. Ấy thế mà nó cũng chăm con Vân được gần chục năm rồi đó,
giờ hai đứa đã vào cấp hai cả rồi, nhưng thằng Hùng vẫn cứ quấn bên cạnh con
Vân làm mấy đứa nhỏ trong xóm cứ hay chọc hai đứa “yêu” nhau. Con Vân thì phì
cười nhưng thằng Hùng thì ngượng chín mặt. Con Vân nấu ăn ngon, con gái ở quê
lúc nào cũng biết nấu ăn từ hồi còn rất bé vì ba mẹ ra đồng suốt ngày nên ở nhà
phải chuẩn bị cơm nước. Nhưng Hùng thích nhất là đậu hũ con Vân nấu, có mùi
thơm lá dứa rất đặc trưng. Ngày trước mẹ Vân hay nấu đậu hũ rồi gánh khắp xóm
bán, chỉ khi công việc đồng áng bận rộn thì mẹ nấu rồi Vân đi bán rồi chẳng bao
lâu sau thì nó học nấu luôn. Thằng Hùng cứ hay qua cắt lá dứa phụ con Vân cho
nó bỏ vô nồi thơm phức rồi hai đứa gánh khắp làng trên xóm dưới mà bán.
- Cứ trời lạnh mà ăn một
chén đậu hũ thế này là hết sảy, muốn ăn bát nữa quá, nhưng lại sợ ăn nhiều quá
hết thì lấy gì mà Vân bán- Hùng vừa húp xì xụp bát đậu hũ vừa ngẩng lên nhìn
Vân
Vân cười hiểu ý:
- Ông tướng chỉ giỏi tinh
tướng, đưa đây, bát nữa thôi đấy, lát phải gánh giùm người ta nghe hông?
Hùng gật đầu lia lịa đón bát đậu hũ còn nóng
hổi, ăn vội rồi vác đòn gánh lên vai quẩy đi. Chốc nó lại nhìn sang con Vân: “Hùng
sau này chỉ lấy người nấu đậu hũ giỏi như Vân thôi” làm Vân cười tít mắt… Hai
đứa thân nhau lắm, có cái ổi, tấm bánh gì cũng mang qua nhà nhau, nhớ cái hôm
nhà Vân nấu bánh đa, ăn với riêu cua, Hùng cứ dang nắng ngoài đồng lựa con cua
nào thiệt lớn là nẫng về rồi ngồi cậy gạch hì hục để “lập chiến công” cho hưởng
ké bữa ăn ở nhà Vân. Lúc má Vân tráng bánh Hùng cứ ngồi lượm những hạt mè còn
sót lại vươn vãi cho vô mồm làm Vân cứ đánh vào cái tay. Nhưng nghĩ lại thương
thế nào mà lúc múc riêu cua ra chén thì múc cho anh chàng chén đầy ụ…
Cứ thân nhau như thế đâm
ra mấy thằng trong xóm hay chòng ghẹo. Cái bận Hùng với Vân rủ nhau đi hái lá
mồng tơi với trái về để giả chơi đồ hàng bán bánh mì thì bị tụi thằng Cảnh đi
ngang qua hét lớn:
- Úi chời tụi bay xem,
giờ thằng Hùng còn chơi buôn bán nữa đấy chúng mày ạ! Cái trò chỉ cho lũ con
gái thôi biết chưa?
Hùng không nói gì chỉ lịt lịt rồi im lặng
nhưng ở đâu đó nỗi tự ái dâng lên. Nó bỏ về nhà không nói tiếng nào. Hôm sau
Vân nhờ đi hái dứa thì Hùng không đi nữa mà nó bỏ đi chơi đá bóng. Chơi được
một lúc nó thấy Vân đang đứng lấm lét ngoài sân thì định về lúc bấy tự nhiên
thằng Cảnh lại khoác vai: “Con “vợ” mày tới tìm hả Hùng, mày đừng có nói với
tao mày lại đi với đám con gái nhé”. Chẳng biệt lại nghĩ thế nào mà Hùng to
tiếng: “Tao mà thèm chơi với lũ con gái chúng nó à mày? Suốt ngày chỉ biết
quanh quẩn chốn bếp núc”. Con Vân nhìn nó cay đắng rồi quay đi. Kể từ đó hai
đứa không chơi với nhau nữa, thi thoảng thằng Hùng có nắm xôi chuối định bụng
mang qua cho con Vân nhưng nghĩ sao rồi lại thôi. Có dăm bận lại giả bộ đứng
đuổi ong trên hàng rào dâm bụt để nhìn trộm con Vân nấu cơm, nhớ lắm nhưng cứ
định qua thì lại thấy có lỗi.
Rồi thằng Hùng đi chăn
trâu về bị té, cả nhà chưa ai có mặt đã thấy con Vân tới từ sớm, đứng lóng
ngóng, hỏi han, tự nhiên nước mắt thằng Hùng rớt như mưa:
- Hùng
xin lỗi Vân, xin lỗi Vân!
Con Vân chỉ cười lấy dầu xoa nhẹ lên cái
chân rướm máu của thằng Hùng rồi nói nhỏ:
- Xoa cho mau khỏi rồi chiều đi hái lá
dứa nghen chưa!
Thằng Hùng chi biết cười
tít mắt, quên cả cơn đau. Nơi con tim nó như có tiếng trống đập liên hồi. Cái
cảm giác này nó không biết lí giải mà gì, nó chỉ biết có một sự ấm áp rất nhẹ
nhàng nơi bờ tim. Nó thinh thích cái cảm giác ấy, nó nghĩ rằng chỉ cần nó không
làm gì có lỗi với cảm xúc của mình nữa thì cảm giác ấy sẽ lan tỏa như hôm nay
vậy. Ít ra hiện giờ nó muốn được cùng Vân như bây giờ, có lẽ rồi sẽ bị tụi bạn
chọc ghẹo, tự nhiên nó không quan tâm nữa, với nó, nó thấy thứ xúc cảm màu hồng
mang tên là hạnh phúc này làm nó thấy thú vị. Nó khẽ gọi to:
- Trả
công một bát đậu hũ đấy!
Làm Vân quay lại cười, nụ cười tươi màu
nắng!
L.H.H.T
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét