Cái
tình của văn chương muôn đời là cái tình của tri âm,
tri kỉ. Cái tình ấy có thể chợt đến, rồi đi, nhưng
rồi cũng để lại ấn tượng nào đó trong “cõi người
ta” này. Cầm trên tay tuyển tập thơ “Co
vào kí ức” (Nxb Thanh niên, 2016) của
ba nhà thơ là Hàn Quốc Sinh, Chiêu Dương và Hàn Quốc Vũ,
rồi đọc, và theo tôi, cái đọng lại trong tôi là tình
yêu và sự chiêm nghiệm của lòng thơ.
Trước
tiên, tình yêu trong “Co vào kí ức”
là những hoài niệm, nhớ thương, là một thời khắc
khoải tim yêu, là những mong chờ dáng mộng. Mãi tình yêu
cứ đẹp, cứ sầu:
“Tình
yêu như chiếc lá vàng mỏng mảnh
Lòng
giếng sâu e héo úa trăng ngà
Anh
thảng thốt nghe tiếng cười nửa miệng
Mộng
tắt đời nghiêng, buồn đến xót xa!”
(Thương
nhớ, tr23)
Nói
đến tình yêu là nói đến tiếng lòng mãi dễ gì quên
mối tình thơ ngây con gái, đâu dễ gì quên mối tình
tuổi ngọc, tuổi ngà? Sợ ai kia, sợ tình kia có còn? Sợ
ai kia lãng quên một khối tình trong kí ức: “Ai
sẽ mang hoa về/ Mùi hương em gái hoa?/ Ai sẽ đem nụ
cười/ Cài trong trái tim em/ Ai sẽ đem bình minh/ Gieo tình
ánh mắt ấy/ Xóa mờ đường đã qua/ Xóa phép màu nhung
nhớ/ Tình ơi! Ta đi thật rồi.”
(Lãng quên hoa quỳnh,
tr 115)
Vẫn
là quỳnh hoa một thuở. Vẫn là một thuở yêu nhau còn
đọng lại hương thơm của quỳnh, hương thơm của đời
như mộng: “Em về ngủ men say/ Hương
đời ru hương quỳnh/ Làm tan ra rượu em/ Múa quay cuồng
thâu đêm/ Biết em sau mùa quỳnh/ Nhạc hóa lòng em/ Trắng
trinh/ Trắng trinh/ Sao tượng đá em buồn?”
(Lặng lẽ hoa quỳnh,
tr 127)
Còn
trong “Vách đá lòng anh”,
“cái tình” quả là “cái chi chi” của anh, của em,
của những kẻ yêu nhau, nhưng… Cũng bởi chữ “nhưng”
ngăn cách. Không biết ai trách sự cách ngăn ấy. Như là
em đang trách em? Như là anh đang tự trách anh? “Ta
hơn em cuộc đời/ Ta thua em cuộc tình/ Quay quắt buồn
quay quắt che ngang/ Nụ cười kia nụ buồn cháy rụi/
Thiêu hồn chúng mình tan chảy đến vô duyên”
(tr 104)
Đâu
phải tự trách chính mình, đâu phải tự trách nhau. Trách
gì nhau khi tình chưa trọn. Mà ở đời này có cái gì
trọn vẹn đâu mà trách, mà hờn. Thôi thì lặng câm, nếu
được: “Chợt sững sờ về lại bến
sông xưa/ Trả lại nửa đời bỏng rát/ Tình thầm chưa
dám ngỏ/ Lặng câm” (Lặng
câm, tr 30)
Khi
yêu, mấy ai muốn xa nhau. Khi yêu, anh cứ ngỡ cùng em là
một, và em cũng tin rằng em và anh “tuy hai mà một”. Cả
em, cả anh đều muốn tan vào nhau như ánh sáng huyền diệu
của thiên hà trên kia, như dòng hơi thở bồng bềnh cột
chặt em vào anh. Biết là thế, biết là “Tình
dù không phân giới”, thế mà “Sao
cười khóc vỡ thiên hà?”. Để rồi,
biết rằng yêu là cam chịu:
“Ôm
vũ trụ em chới với,
Lòng
anh vũ trụ lạc loài!
Bao
la dõi hoài không tới,
Khung
trời sâu thẳm chia hai!”
(Hai vũ trụ,
tr 78)
Cái
thuở yêu, ai đã, đang và sẽ yêu thì đâu quên được
cái bổi hổi bồi hồi, cái xao xuyến của “thuở ban
đầu lưu luyến ấy”. Rồi, cái hồn thơ, cái hồn được
yêu, thèm yêu như bay bổng, như chơi vơi, như “chếnh
choáng” trong cõi yêu: “Hồn tôi
chếnh choáng đi lạc lối/ Đến tận khu vườn tuyệt mật
kia/ Trời ơi! Thảng thốt lời chưa nói/ Môi cứ run khúc
nhạc đầm đìa.” (Hình
như, tr 37).
Không
những trải lòng bởi chữ yêu muôn thuở, mà “Co
vào kí ức” còn thể hiện chiêm
nghiệm của những tâm hồn đớn đau cho phận người.
Đời
người theo vòng sinh tử của tạo hóa, có khác chi hoa nở
rồi tàn, có khác chi đêm rồi ngày theo những biến thiên
của đất trời, theo biến thiên của hô hấp, của từng
sát na huyền nhiệm:
“Cuộc
đời biến thiên hàm số phôi pha huyền nhiệm,
Ta
giăng màn ngang mắt,
Mặc
thế nhân!
Nhìn
hoa búp – nở,
Nở
- búp,
Trẻ
tu oa,
Người khóc chết,
Mơ
hồ!
Cuộc
vô thường,
Ai
hay?”
(Cuộc vô thường,
tr 47)
Qua
bao biến thiên cuộc đời, mới ngộ ra kiếp người là
hữu hạn. Là “con ong cuộc đời” hiểu được chất
ngọt của hoa. Nhưng, mấy khi hiểu được chất ngọt của
“hoa quỳnh”, “hoa của mê say”. Biết bao loài hoa trên
đời này, nhưng dễ gì làm “con ong” để thưởng thức
hương “hoa quỳnh” trọn vẹn? Thôi thì, phải chấp
nhận như là duyên kiếp chốn trần ai: “Đời
tôi bước qua/ Bao thành phố lớn/ Núi non gập ghềnh/ Ai
khổ, ai hơn/ Thì thôi nhé em/ Nhé em/ Nhé em đừng buồn”
(Con ong, tr 124)
Đời
buồn vui là vậy. Có qua kiếp buồn mới hiểu trọn niềm
vui. Có qua hoan lạc mới sống trọn vẹn đắng cay, niềm
đau của kiếp người mộng mị: “Kia
mây trời mênh mông/ Xin lòng em mở rộng/ Thả nỗi niềm
bay đi/ Thả ngục tù khắc khổ/ Gió thênh thang cười
đùa” (Vui ve sầu,
tr 133)
Và
có qua buồn thương, tiếc nhớ mới thấy được tâm hồn
đọng lại những gì, mới cảm nhận được tình người,
tình yêu trong cuộc sống. Thời gian thành vết cứa trong
lòng, thành nỗi nhớ thương khôn nguôi: “Thời
gian rụng xuống cuộc đời/ Làm chao nỗi nhớ đầy vơi
tiếng buồn/ Xin em đừng để mưa tuôn/ Cho anh chết dưới
đêm sương lạnh lùng.” (Thời
gian rụng, tr 19)
Trong
bài “Hào quang tâm linh”
(tr 56), Chiêu Dương đã thú nhận như con chiên quỳ trước
Chúa sám hối, để hưởng ân phước tắm gội tâm hồn
“cằn cỗi” như “sa mạc”:
“Ân tình chi tâm hồn tỉ năm chai đá?
Văn minh về những cuộc đời hoang hóa?
Vầng dương nghệ thuật nhân sinh,
Chờ hào quang tâm linh soi rạng rỡ
Tình đời!”
Cũng
thế, trong “Một mai hiu quạnh”
(tr 128), Hàn Quốc Vũ như đã qua cuộc đời này từ trong
tiền kiếp:
“Một mai tôi bước qua cuộc đời
Hiu quạnh nào, chỉ dấu chân tôi
Một mai tôi trả hơi thở này
Thân bụi liền vùi xuống lãng quên”.
Để
rồi qua những thác ghềnh của cuộc đời, của tình yêu,
của những nhớ thương, của kiếp người muôn thuở,
tiếng lòng lại tỏa lên đóa hoa mơ mộng, tỏa lên ánh
vàng bình yên như Hàn Quốc Sinh trong “Co
vào kí ức” (tr 27):
“Bao yên ắng sắc vàng bình lặng
Có ai hay dòng đời nghiệt ngã
Co vào kí ức mơ trăng”.
“Co
vào kí ức” là tuyển tập thơ của
ba người đồng điệu, đồng cảm, đồng tâm cất lên
tiếng lòng thi ca là Hàn Quốc Sinh, Chiêu Dương, Hàn Quốc
Vũ. Tuy rằng, có chỗ hình ảnh, cấu trúc, âm điệu thơ
người này cảm, người kia không, nhưng đáng quý là tập
thơ đã thể hiện khát vọng cháy bỏng muốn cống hiến
tâm tình thơ đến với bạn đọc.
Tháng
2/2016
P.T.H (Đà Nẵng)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét