
Nguyễn Thị Mây
Một
lần, trong cơn say rượu, thằng em kết nghĩa lè nhè:
-
Này, chị tưởng chị sáng tạo... văn học đấy à? Lầm
to!
Tôi
ngượng ngùng:
-
Eo ơi, chị có tưởng vậy bao giờ. Chú lầm rồi.
Nó
nói như quát vào mặt tôi:
-
Không, tôi không lầm. Chị không có sáng tạo gì ráo. Chị
chỉ là một người ghi chép.
Biết
cãi với người say chỉ thêm tức, tôi đấu dịu:
-
Ừ, thì ghi chép, cũng đúng!
Nó
chồm tới, cặp mắt đỏ ngầu:
-
Phải! Ghi chép thôi! Chị nhìn lại đi, tác phẩm của chị
thế nào? Nói lên điều gì? Chỉ có mỗi một vấn đề
giáo dục cứ được lặp đi lặp lại, nhào nặn, vo
tròn, bóp méo!
Cảm
thấy bị xúc phạm nhưng tôi cố gắng nghĩ rằng đấy
chỉ là rượu nói, không phải thằng em kết nghĩa muốn
làm mình đau đớn. Im lặng! Tưởng tôi ngủ gật, nó vỗ
mạnh vào vai tôi:
-
Phải không chị?
-
Phải!
Tôi
gật đầu. Mong nó về quách cho xong. Nhưng, nó lại thản
nhiên bật bếp gas, bắc ấm nước lên. Nó định châm
trà. Vậy là khổ! Sắp phải chịu đựng. Nghe và nghe!
Không gì chán cho bằng nghe một người say nói. Liên miên.
Nhắc đi nhắc lại mãi những câu mà nghe đã thuộc lòng.
Đã vậy, còn phải nhìn khuôn mặt đỏ rật như da gà
chọi đang cơn say máu. Phải giật mình thon thót khi cặp
mắt đỏ quạch trợn trừng, trợn trạo cứ nhắm thẳng
vào mình. Phải ngó hai cánh mũi phập phồng, giần giật,
hỉnh lên. Và, phải ngửi mùi chua loét phà vào mặt mình.
Tôi ngao ngán tựa lưng vào thành ghế, vòng tay ra sau ót,
đỡ lấy cái đầu tội nghiệp của mình. Nước sôi, nó
tự động lấy một vốc trà ném vào bình. Nhiều cọng
trà rơi lợt đợt ra ngoài, chẳng buồn nhặt, nó châm
nước. Bật cười hô hố khi thấy nước tràn ra ngoài,
khiến cho những cọng trà vương vãi trên bàn cựa mình
xòa lá mềm mại.
Thế
là đi đời cái khăn trải bàn mới mua. Lớp nhựa sẽ co
lại rúm ró như mặt bà già. Đoán được ý tôi nó hất
hàm:
-
Mai, em mua cái khác đền cho.
Nguýt
xéo, giọng tôi nhắm nhẳn:
-
Mệt quá!
Kéo
ghế, ngồi đối diện tôi, nó rót hai tách trà rồi bưng
bằng hai tay, đưa ngang mày:
-
Tiền chủ, hậu khách. Mời chị!
Bật
cười, tôi nhận xét:
-
Khùng quá, chú ơi!
-
Chị biết tại sao em khùng không?
-
Tại sao?
-
Đọc truyện ngắn của chị.
Tôi
đỏ mặt vì tức nhưng cố gắng không nói gì hết. Nó
cười ha hả, gật gù:
-
Im lặng là vàng. Lầm to, trường hợp này, im lặng là... đồng ý. Mà bà chị chối cũng không được. Truyện
của chị cứ xoay vòng nghề giáo. Cho chị biết, bài nào
em cũng có đọc ráo trọi. Đọc xong, chóng mặt. Vì xoay
vòng vòng.
Thở
hắt ra, tôi phân bua:
-
Chú nói cũng đúng. Nhưng tôi là giáo viên thì viết về
giáo dục là đương nhiên rồi.
Vừa
nhấm nháp trà, nó vừa nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Hình như nó không say. Nó chỉ mượn rượu làm tấm bình
phong che dấu bản chất nhu nhược và dùng rượu để
khơi dậy tính hiếu thắng của một thằng nhóc thường
xuyên thất bại. Tội nghiệp! Tôi dịu giọng:
-
Chú nói đúng lắm.
Nó
chụp lấy cơ hội:
-
Đấy, chị chịu rồi chứ gì. Bà chị ơi, thường ngày
phải lên lớp, chị chưa thỏa sao mà bắt cái ngòi viết
cũng... lên lớp. Nhân vật của chị cũng lên lớp dài
dài.
Tôi
bật cười:
-
Theo chú, tôi nên viết như thế nào, về cái gì?
Nó
ưỡn ngực, khoác tay:
-
Cái gì cũng được ráo. Miễn đừng có giáo dục trong
đó. À, có thể là chuyện... lừa đảo, chuyện... ma,
chuyện tình, chuyện các Sao lộ hàng...
-
Những thể loại đó, đề tài đó tôi... đâu có nắm
vững. Với lại có nhiều cây bút lão luyện đã chọn
chúng rồi. Họ rất thành công. Còn tôi, làm sao dám múa
rìu qua mắt... nhà văn. Tôi chỉ là người ghi chép như
chú vừa bảo. Muốn viết, phải có vốn sống, mà tôi...
-
Thì chị hãy mau tiếp cận với môi trường đó, kiếm
vốn.
Nghĩ
đến chuyện bôn ba để gần gũi đối tượng... tôi
phát ngán:
-
Thôi, chị đầu hàng.
Bỗng
dưng nó giận dữ, thét to đến nỗi tôi giật nẩy mình:
-
Dở, quá dở! Vậy thì đừng viết nữa, gác bút đi!
Nó
đứng lên, xô ghế sang một bên, lừng lững đi ra cửa.
Bóng tối chụp xuống dáng người thiểu não. Trong này,
ánh đèn sáng quắc, gay gắt, nhức nhối. Tôi bật khóc.
Từ
hôm ấy, tôi gác bút. Bao nhiêu cảm hứng, niềm vui trong
sáng tạo đã biến mất. Tôi dật dờ, ngơ ngẩn như một
mụ dở hơi. Chẳng biết mình muốn gì và sẽ làm gì.
Quanh quẩn toàn những chuyện vặt vãnh, tủn mủn của
đàn bà. Làm bếp, ăn uống, dọn dẹp và ngủ. Đáng lẽ,
tôi phải béo ra, hai gò má chảy xệ, da loáng mỡ. Nhưng,
trái lại. Tôi như cái xác khô. Vô cảm!
Mùa hè tới. Trường học đóng cửa, càng nản hơn. Thời
gian cứ trôi, rất chậm. Tôi ra vào, vào ra, bức bối.
Cuối cùng, quyết định phải viết thôi. Một câu chuyện
không có giáo dục trong đó. Hình sự hoặc là kinh dị
chẳng hạn. Không thì...
Sáng
nay, tôi dậy sớm. Trời trong vắt không một gợn mây.
Hơi sương mát rượi. Trên vòm cây sau nhà, chim ríu ran
hót chào ngày mới. Tôi hân hoan nhận ra niềm vui đã trở
lại với mình. Không chần chừ, tôi vào nhà, mang cây
bút và quyển vở ra sau vườn, định đến ngồi bên ngôi
mộ cổ, dưới vòm cây ngọc lan. Nơi mà thuở bé tôi vẫn
thường chơi trốn tìm. Tôi sẽ viết ở đó, chứ không
phải ở cái bàn đặt cạnh cửa sổ, trông ra vườn sa
ri của ngoại. Tôi bắt đầu chán cái thế giới quen
thuộc và những bài viết cũ của mình. Thằng em kết
nghĩa nói đúng. Cần phải luôn luôn đổi mới phong thái
viết lẫn nội dung. Để cái nghề dạy học của tôi ngủ
yên mà thoát ra... một lối khác, như nghĩa địa chẳng
hạn.
Khung
cảnh ở đây khiến tôi giật mình sửng sốt. Chao ôi, lạ
hoắt lạ huơ. Như một nơi chưa hề đặt chân tới. Mới
hôm nào, thanh minh, nó vẫn... y sì, âm u, yên tĩnh. Vậy
mà... Ngôi mộ cổ bị nhốt trong vòng rào khác. Bỗng
dưng tôi nhớ đến ngôi mộ xây bằng gạch men xanh, màu
trời quang. Ngôi mộ của một cô gái trẻ chết vì...
mộng du trong thế giới tình yêu. Bị tình phụ, buồn và
chết. Một cái chết vô nghĩa. Rẻ rúng. Chỉ vì một cái
đồng hồ mạ vàng cô tặng người mình yêu. Và người
cô yêu tặng lại cho người hắn yêu.
Cái
đồng hồ, thước đo thời gian ấy bỗng trở thành thước
đo tình yêu. Một vật thể biểu hiện tình yêu. Mất nó,
đời đáng chết. Và, cô chết. Người ta đem cô ra đây,
đặt dưới mái vòm tráng men bóng loáng, màu hy vọng. Hy
vọng bắt gặp tình yêu vĩnh cửu.
Bây
giờ cái màu xanh ấy biến mất. Nơi đó là một khoảng
sân tráng xi măng phẳng lì, ghép nối những viên gạch
tàu đỏ au. Màu chiến thắng! Trên đó, rải rác những
chậu hoa kiểng, đẹp và sang. Vẻ giàu có thắng thế,
chiếm lĩnh khoảng không gian dành cho người chết.
Một
người đàn ông tóc hoa râm hiện ra ở khung cửa, hách
dịch hất hàm:
-
Dòm ngó gì đó, cô?
-
Tôi tìm ngôi mộ xanh. Tôi giật mình, ấp úng.
Như
để nhìn rõ mặt tôi, ông ta bước đến chỗ rào, gần
nơi tôi đứng:
-
Lấy cốt rồi.
-
Ồ, ai lấy vậy, ông?
-
Tôi
-
Ủa, lạ vậy kìa? - Tôi ngạc nhiên, kêu lên. Người đàn
ông kiêu hãnh:
-
Đâu có gì lạ. Ba má cô ta đồng ý mà. Năm chỉ vàng
chớ
ít ỏi gì. Tôi phải chi năm chỉ mới xong việc.
Tôi
kinh hồn trước sức mạnh vạn năng của đồng tiền,
lắp bắp:
-
Linh hồn cô ta sẽ về đâu?
Bật
cười ha hả, gã đàn ông nhìn tôi như nhìn một người
từ hành tinh khác vừa tới.
-
Có lẽ lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục.
Hắn
nói đúng. Chỗ này không dành cho tình yêu mà là nơi phơi
bày lòng tham không đáy. Ngôi nhà to thế kia, còn chưa đủ.
Vươn tới, vươn tới, lấn dần đất mộ. Không còn chút
hứng thú nào để viết lách, tôi bỏ vào nhà. Nghe tôi
kể lể, tức tối
mẹ tôi thản nhiên bảo:
-
Thôi đừng để ý chuyện người ta nữa. Lo làm để có
cái ăn, cái mặc. Sao con không ngồi viết ở góc nhà, ra
ngoài đó làm chi cho bực bội.
Mẹ
tôi xách giỏ đi chợ. Thằng em kết nghĩa cũng vừa tới
cửa theo sau là một cô gái trẻ, xinh xắn. Hôm nay, trông
chú em có vẻ tươi tỉnh, hạnh phúc. Đến trước mặt
tôi, nó xoa hai tay vào nhau, cười cầu tài:
-
Chị.
-
Chú mới tới, còn...
-
Đây là người yêu của em.
Ra
vậy!
Cô bé thẹn thùng, hai gò má bừng đỏ, miệng cười e
ấp, duyên dáng. Tôi buột miệng: “Em xinh lắm!” Thằng
em kết nghĩa như lá cờ gặp gió lớn, phấn khởi: “Em
chết vì nụ cười của nàng đấy!” Cô gái lúng túng,
liếc dài: “Anh này!”
Tôi
bật cười. Thằng em nói luôn một mạch: “Chị, nàng
rất thích những bài viết của chị nên muốn làm quen.
Nàng thường bảo bài chị viết thường gợi trong lòng
nàng dòng cảm xúc đặc biệt. Chị giáo dục bằng nghệ
thuật”.
-
Không dám, chú cho tôi lên tàu bay ấy à? Chú có nghĩ như
vậy không?
Nó
đáp tỉnh queo:
-
Em cũng đồng ý với người em yêu. Tuy hai mà một đấy!
Bà chị thân yêu.
Nheo
mắt, nó tiếp:
-
Chị đã dùng ngòi bút để nói lên mơ ước hoàn thiện
cuộc sống.
Tôi
bật cười. Ôi, cái thằng em kết nghĩa và tình yêu. Tôi
nhớ đến những bức tranh nó vẽ. Toàn những gam màu
tối. Một khuôn mặt u ẩn, hốc hác, dài thượt. Thiếu
nữ trong tranh thường phải đội một con bồ câu xoải
cánh, hoặc một hàng cây trụi lá, dọc theo con đường
vắng ngắt, cô quạnh. Toàn cảnh buồn bã, đơn điệu.
Từ nay, chẳng biết nó sẽ ghi chép gì trên khung lụa.
Tôi chợt nhớ đến trang giấy trắng, chưa viết dòng nào
và cây bút gác.
N.T.M (Trà Vinh)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét