Vũ Thị Huyền Trang
Diên
trở lại nơi đó vào những ngày lập xuân. Thị trấn
trên đỉnh núi mù sương là cố hương vẫn vỗ về nàng
trong suốt những tháng năm xa cách. Ngôi nhà ngày xưa của
bà giờ mọc lên khách sạn cao chót vót, mảnh vườn sum
suê bị cắt xén lem nhem. Từ khi bà ra đi, hình như mảnh
đất này cũng lạnh lẽo hơn nhiều, cái lạnh như sương
đêm, như gió thốc. Diên trở về, thuê căn phòng số 303
trong khách sạn không tên, trên tấm biển lớn trước cửa
chỉ thấy vẽ một cành hoa trên núi. Căn phòng có nhiều
cửa kính, nằm ở vị trí thuận lợi để có thể đứng
ở đó ngắm kí ức của Diên. Cảm giác như mùa xuân
tràn đến thị trấn này rất muộn, hoặc đã bị chìm
khuất đâu đó trong dải sương mù và mưa giăng kín lối.
Khi Diên đến căn phòng buốt lạnh, những ô cửa kính
biết khóc, rèm cửa ẩm mốc còn tường sơn thì hát nỗi
cô đơn. Nhưng khi Diên vừa cắm nước pha trà thì đã
thấy sương tan, hừng đông phía chân trời như một nỗi
gọi mời thống thiết. Kí ức ơi…
Diên
thường trở về ôm bà những lúc đớn đau, tuyệt nhiên
không rơi một giọt nước mắt nào. Chỉ thấy bàn tay bà
luôn chạm nhẹ nơi khóe mắt nàng tựa như đang lau những
giọt lệ mơ hồ. Tay bà ấm áp hơn tất thảy mọi thứ
ở xứ này, bà chạm đến đâu Diên thấy hết đau tới
đó. Từ ngọn tóc cho đến gót chân. Diên như con mèo nhỏ
muốn ngủ quên trong lòng bà suốt một mùa đông lạnh
giá. Kể từ khi Vĩnh đi, Diên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ
đợi chờ cuộc tình ấy, con người ấy nhưng rồi cơn
bão lòng thì vẫn không ngừng thổi. Sau bao nhiêu cố gắng
thì cuối cùng Diên cũng không giữ được tình yêu. Diên
bé nhỏ lầm lũi về xứ sương mù sương, tâm hồn cũng
xác xơ như lá khô qua bao mùa gió. Bà đốt một đống
lửa nhỏ góc vườn, những ngón tay lạnh cóng của Diên
như được hồi sinh. Những ngón tay biết kể câu chuyện
về nỗi cô đơn. Bà nắm lấy chúng, vồ về nhè nhẹ.
Bây giờ chỗ đống lửa năm xưa của bà được khách
sạn trồng mấy thân cây giả. Màu xanh vô hồn ấy khiến
Diên nhớ lửa đến thắt tim.
Diên
từng nhiều lần ngồi bên Vĩnh giữa thành phố ồn ào
chỉ để kể về bà và những tháng năm thơ ấu sống
trên đỉnh núi mù sương. Nên hình ảnh của bà từ lúc
nào đã tồn tại trong tâm trí Vĩnh gần gũi và thân
thuộc. Suốt những năm tháng yêu nhau, không biết đã bao
lần Vĩnh từng theo Diên rời phố về thăm thị trấn nhỏ
này. Anh bị ám ảnh bởi cuộc sống quẩn quanh nơi đây.
Nhịp sống chậm buồn đến bức bối. Như một bộ phim
không lời, đặc tả từng chuyển động của con người
và cảnh vật mà mất mấy chục giây ống kính vẫn chĩa
về phía cái bàn, cốc uống nước, cái ghế và dáng ngồi
lặng câm bất động của một bà cụ đã gần đất xa
trời. Ngoài kia là nhịp sống sôi động, gấp gáp đến
mức người ta mất mạng chỉ vì cướp vài giây đèn đỏ.
Vĩnh đã quen với cuộc sống ấy nên thấy mình như bị
đóng băng trong thế giới của thung lũng mờ sương. Người
ta ngỡ đang xem một bộ phim thì cuốn băng bị xước.
Hoặc có bàn tay đầy ma lực nào đó đã chơi trò ảo
thuật với xứ này, bấm một cái nút nào đó và cuộc
sống khi thì dừng lại khi thì rì rì chạy, chậm chạp
đến phát điên. Diên nghĩ, nơi này đúng là một sân
khấu ngoài trời. Người ta chỉ cần kéo một cái phông
nền bằng ánh sáng mặt trời thế là những kẻ qua đường
như Diên và Vĩnh có quyền ngồi ngoài lề dõi xem trên
sân khấu. Có lúc vì không chịu đựng được sự im lặng
của màn kịch câm tối đơn giản ấy mà Diên đã chạy
ra chỗ này, chỗ kia khuấy động. Lúc thì Diên chòi khế
cất tiếng hát ở góc vườn, khi thì Diên mang khăn áo ra
phơi vừa kịp lúc ánh nắng mặt trời đã xua đuổi
sương mù. Khi đi qua căn bếp nguội ngắt vào những ngày
bà ốm, Diên đã dừng lại và nhóm bếp, khua khoắng leng
keng bát đĩa, xoong nồi chỉ để cho tay chân đỡ thừa,
cho căn nhà nhen nhóm một chút ít hơi người. Nhưng những
lúc sân khấu bớt đơn điệu và ấm sắc mầu hơn bằng
những cố gắng của Diên thì Vĩnh đã không có mặt. Anh
không đủ kiên nhẫn để dõi theo. Tâm trí Vĩnh bị hút
về thế giới sôi động, lấp lóa sắc màu ở một nơi
nào khác. Giống như bố mẹ Diên đã ấn tay chọn mảng
màu tươi sáng thay cho màu xám ảm đạm ở xứ này.
*
* *
Căn
nhà đầy đủ tiện ghi dưới phố, bố mẹ đã mua nó
khi rời thị trấn nhỏ của bà. Căn nhà từng rất ấm
cúng khi tham vọng của con người còn ít, rằng chỉ cần
được sống bên nhau là đủ. Nhưng sau này thì Diên hiểu,
sự chia li không chỉ khi bố sang trời Tây làm ăn còn mẹ
theo người tình vào Vũng Tàu sinh sống. Dường như sự
tan tác, chia lìa từng manh nha trong những chiều mẹ ngồi
ngoài hiên nhà ngóng từng đoàn xe đi phượt đang trôi
xuống núi, mặt trời cũng lặn sâu, trùm kín bóng đêm
lạnh lẽo. Trên chuyến xe rời thị trấn, Diên ngoảnh
lại nhìn căn nhà nhỏ của bà mờ lấp trong sương sớm.
Diên chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ xa rời mảnh đất
nơi chôn rau cắt rốn này. Đó là lần đầu tiên nàng
thấy mình đang đứng lại, cả thị trấn trôi đi…
Lần
thứ hai trong đời Diên thấy mình đứng lại còn cả thế
giới như đang trôi đi, ấy là khi bà mất. Những người
thân không một ai có mặt, người thì không kịp về,
người thì bận rộn hun hút tận đẩu đâu. Diên chênh
vênh đến mức phải bấu víu vào một dòng tin nhắn gửi
cho Vĩnh, nhưng cuối cùng tin nhắn bị trả lại, số thuê
bao không liên lạc được. Diên khóc, tự hỏi tại sao
toàn những người xa lạ đưa tiễn bà thế này? Bàn tay
bà từng nhóm lửa, đan khăn, may áo ấm cho biết bao nhiêu
những thương yêu mà giờ tay bà lạnh cóng? Bà biết Diên
chỉ có lòng bà để trú ngụ vậy mà sao bà lỡ bỏ nàng
lại một mình? Cả căn nhà và khu vườn nơi cất giấu
những tán cây kí ức bốn mùa, tại sao bà lại bán đi?
Số
tiền bà để lại đủ cho Diên sang nước Pháp xa xôi,
tìm hai người đàn ông quan trọng của đời mình. Đó là
ước nguyện cuối cùng của bà nhưng Diên thì đâu lỡ
rời xa. Cả bố và Vĩnh đều đã trôi đi, mỗi ngày mỗi
xa như dòng chảy. Diên đâu thể cứ neo theo dòng nước
mà xuôi. Diên càng không phải lục bình mà trôi ra sông
ra biển. Làm sao nắm chặt được trong tay gió của đại
ngàn. Hình như ngay từ khi sinh ra, từ lúc bắt đầu thì
những người đàn ông ấy đã không thuộc về Diên. Dẫu
nàng có trong mình một nửa dòng máu của bố và cả trái
tim chỉ biết sống vì tình yêu dành cho Vĩnh. Diên là
thân cây nhỏ đứng giữa đất trời rộng lớn mà chờ
đợi người thương, hoặc không vì chờ đợi ai cũng cứ
đứng giữa trời như thế…
Diên
nhiều lần định đóng cửa ngôi nhà dưới phố để về
ở với bà, nhưng bà cười bảo:
- Cháu
thuộc về một nơi nào đó khác. Xứ này lạnh và buồn,
cháu sẽ như bông hoa không thắm nổi sắc, không tỏa nổi
hương.
- Bà
ơi bà, làm thế nào để có thể yêu nơi mình đang sống?
- Điều
đó thì bà không biết. Như bà sống ở đây gần hết
một đời người cũng chẳng hiểu có thực sự yêu nó
hay không nhưng bà chưa khi nào muốn rời xa nó. Đất và
người cũng cần có duyên mới gắn bó được với nhau.
Bà tin là cháu sẽ tìm được cái cớ để mà gắn kết
với một nơi nào đó.
Có
lẽ bà nói đúng. Tất cả những người thân của Diên
đều đã tìm thấy lý do để ở lại một mảnh đất
nào đó. Nếu gọi đó là hạnh phúc, vậy thì Diên còn
đợi họ làm gì?
Thị
trấn mù sương u ám, xám xịt của bà trong những năm gần
đây đã được quy hoạch thành một điểm đến du lịch
lý thú. Du khách thường lũ lượt kéo đến nghỉ mát vào
mùa hè, lấp đầy cả nghìn phòng nghỉ. Khi mùa đông
đến, những ô cửa buông rèm, cả thị trấn vắng lặng.
Hiếm hoi lắm mới nhìn thấy bóng người, mấy sạp hàng
mọc ở ven đường như chỉ mở ra cho đất có hơi người.
Diên thả bộ xuống mua ít đồ dùng, ngó cái nào cũng
thấy lem luốc, hết hạn sử dụng như thể bao nhiêu con
người lên đây cũng chỉ để lôi nhau lấp đầy những
nhà nghỉ mà thôi. Có nghĩa thành phố quá ngột ngạt,
lên họ vượt vài trăm cây số chỉ để ngả lưng xuống
một cái giường, hưởng bầu không khí mát mẻ và giảm
đều nhịp thở. Họ đóng cửa, yêu nhau và làm tình. Họ
không có nhu cầu nhìn ra màn sân khấu ngoài kia. Dẫu đã
gần chục năm trôi qua, nhà cửa san sát và con người mùa
hội hè đông nghịt thì sân khấu vẫn cứ như một bộ
phim đơn điệu, chậm buồn.
Còn
Diên, mùa xuân trở về nơi này chỉ để ngắm những ô
cửa kính biết khóc và tiếc nuối ngọn lửa bập bùng
trong kí ức thôi ư? Không. Dường như có một ngọn lửa
ấm áp nào đó mới nhen nhóm trong lòng người trẻ ấy.
Diên mới gần ba mươi tuổi, Diên vẫn còn rất trẻ và
nhận ra tuổi thanh xuân nằm ở lòng người chứ không
phải là những mùa héo úa trôi trên từng đốt ngón tay.
Ngọn lửa này lụi tàn, ngọn lửa khác sẽ bùng lên.
Diên đã thôi nghĩ rằng mình chỉ là một đứa trẻ bị
bỏ rơi lại phía sau. Đâu thể trách những người thân
trong cuộc hành trình đi kiếm tìm hạnh phúc. Kể cả bà
cũng vậy, Diên tin bà đã đến một thế giới ấm áp
hơn. Suốt cả cuộc đời, lý do bà ở lại thị trấn mù
sương này có lẽ cũng chỉ đơn giản là để đốt lên
đống lửa ở góc vườn. Không phải sự chờ đợi nào
cũng giống nhau, cũng mong muốn một kết thúc sum vầy. Bà
đốt lửa để sưởi ấm những tiếng cười thân thuộc
phương xa, để thấy chuyến đi của họ không bao giờ là
sai lầm, nuối tiếc. Nên khi bà nhắm mắt xuôi tay mà
dòng người đưa tiễn chỉ toàn là người dưng thì chắc
hẳn bà cũng không buồn như Diên vẫn nghĩ. Ba mươi tuổi,
Diên mới hiểu thế nào là tình yêu và hạnh phúc từ
dáng ngồi khom lưng nhóm lửa của bà.
* * *
Diên quàng khăn,
xách ba lô xuống núi vừa kịp lúc mặt trời lên cao,
nắng xuân trải thảm vàng rực cả thị trấn như một
khoảnh khắc diệu kì. Nàng đứng hồi lâu giữa chênh
vênh đất trời, bịn rịn ngắm sân khấu của bà như
một vị khán giả dễ mủi lòng khi vừa nghe người ta ca
vọng cổ mùi mẫn đến nức nở tâm can. Vĩnh chưa từng
bao giờ được ngắm khoảnh khắc này nên dù nhiều lần
mang chuông gió ra treo ngoài cây vẫn không nghe thấy những
âm thanh thức nhịp nhẩn nha luồn trong gió. Hoa nắng
ngoài kia thắm lại, trời ấm dần trên thịt da con gái.
Thiên nhiên hào phóng và lịch thiệp đưa tiễn cố nhân.
Ngay cả khi đang đứng đây, Diên cũng đã thành người
cũ. Thị trấn trên đỉnh núi mù sương này khát người
cũ như khát ánh nắng mặt trời. Lần này là núi đứng
lại còn Diên cùng chuyến xe khách màu xanh đã trôi đi…
Diên
vừa đi thì có một chàng trai tìm đến, chọn đúng căn
phòng số 303 trong khách sạn không tên. Nhân viên khách
sạn còn chưa kịp dọn phòng, ấm trà trên bàn hãy còn
nóng, hé nắp ấm, chàng trai ngửi thấy mùi hoa sơn trà.
Anh bước đến bên cửa sổ, vén tấm rèm cửa màu hường
ngắm cảnh vật mờ ảo qua cửa kính. Trên cửa kính còn
đọng lại một giọt sương cuối cùng như giọt lệ, ai
đó đã vẽ lồng lên khuôn mặt một cô gái. Nét vẽ
bằng hơi nước trông rất quen, mỏng manh như lời nhắn
nhủ. Chàng trai thoáng giật mình, mở từng ngăn kéo trên
chiếc bàn nhỏ đặt sát giường thấy còn vương lại
mùi hương hoa lavender. Cả cây son môi màu hồng cánh sen
bị bỏ quên ở đầu giường cũng giống màu son nàng vẫn
thường dùng. Mùi hương nước hoa, và cả cách ủ hoa sơn
trà cũng giống với người con gái ấy. Chàng trai bước
nhanh về phía cửa kính nhìn ra, thấy một chuyến xe khách
màu xanh đang chầm chậm xuống núi. Thiên nhiên tỉ mẩn
khắc họa từng chi tiết nhỏ, đẹp đến ngỡ ngàng
trong một khung cảnh không rõ hội ngộ hay chia ly. Đoạn
kết còn chưa hé mở, tuổi thanh xuân họ còn dài, làm
sao đếm được những sân ga. Chúng ta có quyền hoài nghi
và cũng có quyền hy vọng bởi ngay cả thỏi son môi cũng
mấp máy được lời tri kỉ. Nhưng dù người không chạm
mặt người, tay không nắm lấy bạn tay, môi mắt người
này không nằm trong đáy mắt người kia thì họ cũng đã
gặp lại nhau trong những ngăn kí ức.
Chàng
trai đó hẳn nhiên là Vĩnh. Bây giờ là mùa xuân, thị
trấn trên núi đã tan sương, nắng rót vàng lên cỏ cây
như mật ngọt. Chàng trai ngồi lại, áp chén trà nóng lên
má thấy nơi đây gần gũi, thân thuộc biết nhường nào.
Nhắm mắt, nhấp một hụm trà mà tưởng như mùi hương
dịu dàng của đôi môi thiếu nữ vừa chạm nhẹ. Ngay cả
khi đang ngồi đây, Vĩnh cũng thấy nhớ mảnh đất này
đến cồn cào.
Phòng
303- Khách sạn không tên, trên tấm biển lớn trước cửa
chỉ thấy vẽ một cành hoa trên núi.
V.T.H.T (Hà Nội)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét