Đợi
Rất có thể em còn xõa tóc
Bên hiên xưa, khắc khoải quên
chiều
Nắng tháng giêng, gãy giòn khô
khốc
Ngày trôi mùa, ngắt ngứ tin yêu
*
Hoa cỏ ngập đường xa dịu vợi
Anh nổi trôi xây xước quê người
Bỗng chợt nhớ năm chờ, tháng
đợi
Bến hoàng hôn, ráng đỏ thắm
tươi
*
Của ngày giêng, quạnh đồng,
lộng gió
Bên sông xanh ngăn ngắt, tiếng
cười
Anh sẽ đến, điều gì bày tỏ?
Dẫu muộn màng của tuổi năm
mươi
*
Em vẫn trẻ trung, làn áo mỏng
Ngực phập phồng, trong nỗi
giêng hai
Cánh cổng vắng, khép hờ, mở
đóng
Thời gian khua, rụng chốt then
cài
*
Nghe chao chát, tháng ngày đánh
mất
Lời yêu xưa, lỏn lẻn, gọi mời
Thôi chấp hết, góc đời quăng
quật
Để anh về, chiều muộn, em
ơi...
Nổi niềm
...
“Có ai đó, khi đời xế bóng
Sẽ
hờn ghen, với ảnh chính mình xưa”...
Simonov
Không có ai đúng và không ai sai
Chỉ là ta không còn chung suy nghĩ
Thì có bao nhiêu hàm ngôn, hoa mỹ
Cũng đổ trôi theo biển rộng,
sông dài
*
Cơ hội khép dần, vòng đời
chật hẹp
Khắc khoải u hoài, lần lữa
giêng hai
Cái mới lạ, chắc gì đâu là
đẹp
Sắc màu, rồi năm tháng cũng tàn
phai
*
Phong sương nào, mòn vẹt một
đời trai
Bổng nhiên gặp “đồng hương”
nơi xứ lạ
Xao động ngày xưa, một thời
hoa lá
Ầm ỉ mơ trôi, choáng ngợp nắng
mai ...
*
Chiều vỡ toang, lối mòn treo dĩ
vãng
Thời gian nào, rơi lược giắt,
trâm cài?
Dựa lưng trời, xanh một màu
bảng lảng
Nghe tiếng hoàng hôn, vóng vót
bên tai
*
Tuổi xuân chín bên kia bờ ảo
vọng
Nuối tiếc hoa niên, ray rứt đêm
dài
Trôi vòng sống, cuốn thời gian
mở đóng
Cho nỗi hoài hương, ngơ ngác
miệt mài
09/15
Chiều
mưa muộn
Khói bay lên và
sương sa xuống đất
Đôi vai trần
gồng gánh cõi mưu sinh
Trong mưa nắng
nối mùa, bao được mất
Vỡ vụn âm
thầm, góc khuất lặng thinh
*
Huyễn hoặc
vây quanh, sóng đời xô dạt
Say đắm tan trong bóng nắng
cuối mùa
Ký ức chất
trên con thuyền cũ nát
Tự do trôi
trong dòng chảy được thua
*
Anh đi trọn
con đường anh đã chọn
Rạng rỡ uyên nguyên,
không chút hoài nghi
Cũng có lúc
ngông cuồng chờ đưa đón...
Nhưng chênh
chao, đè nén sóng xuân thì
*
Sóng trước đổ
dồn đầy nơi nước mắt
Con sóng sau
trôi lửng thửng, ngập ngừng
Đời quanh
quẩn, những lối mòn cứng nhắc
Điệu nhạc
buồn xưa, tắt lịm dỡ
chừng
*
Bỗng bừng
dậy, mưa, đầy tràn lộc mới
Rừng giao mùa,
biêng biếc sắc non tơ
Em chợt đến,
hơn nữa đời anh đợi
Xanh ngắt chiều
trong, nắng quái đâu ngờ...
L.T.H (Bình Thuận)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét