CÓ NHỚ MÙA TRĂNG CŨ - Thơ Mai Tuyết
Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016
CÓ NHỚ MÙA TRĂNG CŨ
Có những lúc để hồn mềm như cỏ
Bước chân hoang mây xám cũng quên về
Mùa trăng cũ biết có ai còn nhớ
Con đường xưa đang cất giữ câu thề
.
Đêm mười sáu sao vội vàng trăng ngủ
Không trở về soi bóng lá rong chơi
Để giận dữ mưa trút buồn vào phố
Ngoài sân đêm - ngàn bong bóng vỡ đôi
.
Làm sao để nỗi buồn không đọng nước
Bờ môi xưa thôi héo úa nụ cười
Mình gặp nhau tình cờ không hẹn trước
Nên em về uống cạn giọt mưa rơi
.
Đêm phố nhỏ có một người thao thức
Đứng nhìn trăng giờ trăng đã chia đôi
Nửa phương ấy soi người đi lạc bước
Nửa phương em không soi nổi một ngày vui
.
Trăng chợt thức kéo rèm mây mộng mị
Ngang qua em thả xuống mấy giọt buồn
Tiếng đàn khuya đưa người về bên ấy
Là từ đây thôi nhé đã hai phương...!
MẮT NÂU MƯỜI SÁU
Mười sáu tuổi em biết yêu hoa tím
Hư vô buồn như cánh mỏng lặng thinh
Nhìn cỏ úa chợt nghe lòng bối rối
Lá rơi đau em cũng thấy giật mình
.
Đêm mười sáu thả hồn đi vô định
Áng mây buồn tìm chỗ trú ngủ quên
Rồi bất chợt hồn xanh lên nỗi nhớ
Bước chân về trên lối nhỏ bình yên
.
Vì giấc ngủ không về đêm mười sáu
Cũng như mây em muốn được bay hoài
Mỗi lần gió hồn em treo cánh mỏi
Vầng trăng nghiêng một nửa tóc em bay
.
Nỗi nhớ đậu vào em mắt nâu mười sáu
Chiều đi qua mưa thị trấn ướt mèm
Con phố nhỏ cũng buồn vui bất chợt
Hắt cuộc tình vàng vỏ nhớ nhung thêm
.
Thêm một tuổi chiều dỗ dành mắt biếc
Áo trầm tư em khoác dưới hiên nhà
Nhưng trời ạ ! Sao giấu được nỗi buồn con gái
Để bây giờ em nghe nhớ người ta ...!
M. T
Tags:
Mai Tuyết,
Thơ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét