Thời tiết Pleiku chỉ có hai mùa, mưa và nắng, từ tháng ba đến tháng chín là mùa mưa, mưa trong mùa hè, mưa trong mùa Thu, cái mưa dai dẳng nó kéo dài suốt, nhất là tháng sáu trời mưa không dứt, mưa tầm tã suốt ngày đêm, những lúc thức giấc nửa khuya nằm nghe mưa rơi buồn thăm thẳm, những giọt mưa rơi tí tách trên mái tôn, gợi lòng buồn nhớ đến những ngày thơ dại xa xưa, dĩ vãng chợt ùa về. Ngày đó cũng là mùa Thu tôi đã tiễn anh đi bên dòng sông, anh nắm tay tôi, nhìn sâu vào mắt tôi như nói với tôi ngàn lời, như cùng mong mỏi ngày về rất gần, cùng đắp xây hạnh phúc, chúng tôi hứa hẹn biết bao điều, vẽ cho tương lai biết bao mộng ước, nhưng rồi ai ngờ đó là buổi chia tay cuối cùng, để lại lòng tôi bao hụt hẫng đớn đau:
"Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt... " [Vũ Đức Sao Biển]
Đến tháng tám những cơn mưa cuối mùa rất lớn và chợt đến, chợt đi, bất thường, thỉnh thoảng lóe lên những ánh nắng mềm mại của mùa Thu, bầu trời sáng lên và có mây trôi lãng đãng, những cụm mây đưa nhau về cuối chân trời. Đặc biệt nơi đây bốn mùa sáng, chiều đều có sương mù, buổi sáng sương mờ mờ ảo ảo, phủ lên cảnh vật một lớp mây làm cho mọi vật chìm đắm ẩn hiện dưới màn sương, còn buổi chiều lạnh và sương mờ bao phủ, nhất là về đêm, những ánh đèn núp dưới làn mưa bụi, cảnh vật của thành phố núi, chìm trong sương mù như khói, như mây, nhất là từ trên đồi nhìn xuống, ai đã nhìn thấy một lần rồi sẽ khó xóa nhòa trong tâm tưởng, buổi sáng và ban đêm trời lạnh, nơi đây bốn mùa đều mặc áo len.
Khi cuối mùa Thu về, buổi sáng mặt trời ngủ muộn, sương phủ kín, trên đường cách nhau mười mét chẳng thấy mặt nhau, trên vòm trời một quầng sáng bao la, rồi như một nàng thiếu nữ che tấm mạng, từ từ giở ra, vạn vật e ấp rồi rõ dần, rõ dần, sương đêm lóng lánh trên cỏ, trên hoa, trên ngàn cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, nắng lung linh dịu mềm, bầu trời mát mẻ. Nhưng trong cái nắng nhè nhẹ của mùa Thu vẫn có một màng sương mỏng, rất mỏng phủ lên phố núi, rất mơ hồ, rất dịu ngọt của mùa Thu đang hiện hữu giữa không gian.
Tôi nhớ lúc ở đường Huỳnh Thúc Kháng, Huế trước nhà có dòng sông Đông Ba, tuy là con sông đào nhưng rất rộng, những chiều Thu dòng sông trở nên xanh biếc, phẳng lặng, những con đò ngược xuôi cũng vắng bóng, nước trong veo và mềm mại như một dải lụa mềm biêng biếc giữa chiều rơi, nắng hanh vàng và gió hây hây, heo may về, đã thấy se lạnh, bên ven đường cỏ may và cỏ dại thi nhau trổ hoa... Tôi bước đi lang thang trên con đường đầy hoa cỏ may tím sẩm, sương Thu lãng đãng rơi rơi, cảnh vật như khoát lên mình tấm áo chiều Thu, tôi miên man bước mà lòng bỗng nhẹ tênh như đưa tôi về một miền nào xa vời vợi, rồi bóng nàng Thu trải dài trên đường, rắc chút ánh sáng còn sót lại của ngày, lên hoa cỏ may, những giọt sương lấp lánh. Đâu đây nắng vàng yếu dần, hoàng hôn buông chậm, có tiếng chuông chùa ngân nga từ bên kia sông vọng về, đó là tiếng chuông của chùa Diệu Đế, một ngôi chùa nổi tiếng của xứ Huế mộng mơ. Xa xa bên kia sông, bếp nhà ai đang nhả lớp khói lam chiều, cả buổi chiều mùa Thu quá tuyệt, tôi nghe lòng như mới mẻ tươi vui, tôi để lòng chìm lắng giữa đất trời mênh mông, tôi thấy mình rất thân thiết và gần gũi với dòng sông này, trên đường tôi thấy những cặp tình nhân trẻ nắm tay nhau bước , họ nói cười vui vẻ, nét mặt hân hoan, tôi nghĩ chắc họ
"Tìm lên núi tình, tắm suối yêu đương, rồi đi thăm bến mộng, rẽ qua đồi ái ân..." ( nhạc Y Vân )
Rồi tôi nhớ lại một đêm trăng mùa Thu ở đồng quê, ánh trăng lên cao, làn gió heo may se se dịu dịu lướt qua cánh đồng bát ngát, một thứ ánh sáng mông lung buồn dịu vợi, như dỗi hờn, như chờ đợi biết bao mùa trăng, ánh trăng vằng vặc rạng rỡ tỏa khắp muôn nơi, tôi lang thang trên bờ cỏ, dang tay ra như muốn ôm cả bầu trời, cỏ dưới chân tôi mềm và mượt như nhung, đồng lúa rầm rì như khúc hát mà đất trời đang ban tặng cho con người những giây phút mơ mộng nhất, nên thơ nhất. Chung quanh tôi nồng nàn mùi đất ẩm, một mùi quyến rũ, tôi có cảm giác rất gần gũi thân thiết với đất, với bờ ao, với ruộng lúa ngát hương. Đâu đây nghe rộn rã tiếng cười của bao thôn nữ gặt lúa dưới trăng. Họ làm việc say sưa không biết mệt mỏi, với đôi tay nhanh nhẹn, họ đưa lưỡi hái ra gặt thoăn thoắt, những bông lúa thơm quyện vào mũi, vào tâm hồn, thỉnh thoảng có những tiếng hát từ nơi nào xa lắc vọng lại, một khung cảnh thanh bình nên thơ, tất cả như báu vật của đất trời thiên nhiên ban tặng cho con người. Vầng trăng như tròn hơn, sáng hơn, một thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, êm dịu quyến rũ vô cùng, như gọi tuổi thơ tôi về thổn thức dưới ánh trăng, ngày ấy, xa lắm rồi, chúng tôi nô đùa, chơi trốn tìm cùng gió, cùng mây cùng trăng. Còn bây giờ tôi đang đứng đây giữa mênh mông trăng tỏa, trăng mùa Thu dịu mềm, gió mát rượi, một thứ ánh sáng mơ hồ êm ái dịu dàng. Trăng treo trên trời, tôi mơ màng, mong muốn đêm Thu dài mãi, dài mãi để gieo rắc thứ ánh sáng lung linh huyền áo khắp mọi nơi.
Một chiều cuối Thu, cả bầu trời phủ sương bàng bạc, phía xa kia là chân trời rực đỏ hoàng hôn, cỏ non như quấn quýt dưới chân tôi về. Chiều Thu trải nhuộm một dải vàng óng ánh trên cánh đồng, trong hoàng hôn, cỏ may hai bên đường như thẩm lại, giọt nắng cuối ngày như lẩn vào đêm. Tôi bước đi miên man giữa buổi chiều mà nghe đâu đây một mùi hương lắng đọng. Gió chiều cuối Thu xào xạc, mấy chiếc lá vàng bay ngập ngừng như quyến luyến, như vấn vương, như không muốn chia xa với mùa Thu, khẽ chao nghiêng rồi lả tả rụng rơi, trên ngọn tre mấy cánh cò chấp chới rồi bay xa ngút ngát tận chân trời.
Bỗng từ xa có tiếng sáo huyền hoặc, không gian như chứa chan bao tình cảm dịu dàng và bí ẩn, trên đám mây bồng bềnh có đôi diều trẻ thơ đang bay xa tít, tiếng sáo vọng đều da diết ngân nga, một khúc nhạc đồng quê, như có cái gì lắng đọng tâm can, kí ức và hiện tại đan xen, tôi miên man chìm trong tiếng thở của thời gian.
Hôm ấy là một buổi chiều tôi ngồi trên bờ kè ở biển Qui Nhơn (vì dạo sau nầy người ta làm một con đường sát biển, từ eo Nín Thở chạy xuống khu Một) trước trường Nữ Trung học trở xuống có bờ kè), tôi phóng tầm mắt nhìn xa xa, cù lao Xanh hơi mờ mờ biển chiều nay phẳng lặng, người đi ngắm biển thì nhiều, nhưng không có người tắm vì sợ cá mập, gần đây cá mập vào tận bãi tắm, ngoài xa kia những chiếc thuyền đang nhấp nhô trên làn sóng nhẹ, mặt biển phủ một lớp sương mù như khói, như mây, đầy mong manh hư ảo, bổng tôi nghe như có âm thanh triều mến nào vọng về, gợi tôi nhớ đến những kí ức tuổi thơ, những ngày tôi còn học ở mái trường trước biển này. Mặt trời trốn trong mây, gió mát dịu, mây cũng lửng thửng trôi, từng lớp, từng lớp rất êm đềm.
Rồi một buổi trưa của mùa Thu, tôi nhìn lên cây phượng vĩ trước nhà, tôi nghe đâu đây có tiếng ve ngân, chúng tấu một bản nhạc ngập ngừng không trọn vẹn, không vang rền tha thiết như lúc Hạ về, tiếng ngân đứt quãng, đứt quãng như lo sợ cho ngày mai đây mùa Đông đến sẽ héo gầy, sẽ xác xơ. Tôi thương cho kiếp ve sầu, mùa Hè lo ca hát để rồi mùa Đông đói khát không có cái ăn, có con bị chết khô rất tội nghiệp.
Sáng hôm nay, mùa thu trên Cao Nguyên, bầu trời u ám, nắng yếu ớt phớt nhẹ lên ngọn cỏ ngàn cây, bầu trời im lắng, mây cũng đứng một chỗ không di chuyển rộn ràng, những cây xanh im lìm chẳng lay động, trời đất có vẻ nặng nề, như muốn trút nước xuống bất kì lúc nào trên mảnh đất bazan, một sáng mùa Thu buồn ảm đạm mây trôi là đà lởn vởn trên xứ sở Cao Nguyên.
C.T.C (Gia Lai)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét