TRANG THƠ CHỦ NHẬT: LỜI RU MÊ TÌNH TỰ - Thơ Ngưng Thu
Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2016
MỘT GIẤC HOANG VU
Bởi đôi môi run buông cái giọng Bolero buồn cũ kĩ
buổi chiều được dát sợi bị rã ướt
nỗi buồn tôi bò ra khỏi căn gác đòi bỏ đi
vách đá dựng lên từ ngàn năm cũng muốn dời đi khỏi núi
để lại cơn gió ru lộng đời mình qua khuôn mặt cười méo mó ngây ngô
từng buổi chiều mỏng tang cũng lặng tình từ giã.
Bầu trời mới hôm qua vẫn còn mê hát
khúc hát ngày trong veo ánh nắng
cớ sao tiếng con chim sẻ nâu ngất lịm sau nhành cây trứng cá cỗi già
chiều lẫy vào tôi một đoạn bi ai rạc lời khôn tả
tấm lưng em chẳng còn non như mùa mặt đất mới ươm xanh
vẫn kiêu mị tôi hoài.
Đêm loang lỗ cơn đỏm tình khó cưỡng
ngọn trúc cù cưa vọng hút ánh trăng tà
nỗi buồn cũ đã muốn rời đi
nhưng vì đôi môi run lên bởi lời rát bỏng
níu thanh âm lặng lẽ quay về
căn gác cũ tênh hênh
ngoài hiên là chiếc lá khô nằm sóng soài tưởng tượng
giấc mơ về cánh én chao mình
lảnh lót giữa hoang vu.
SOI MÌNH TRONG CHIỀU MƯA PHỐ
Hoàng hôn phố
soi mình vào vũng mưa
kí ức hiện về trần truồng bé nhỏ
tuổi thơ ngây trên những luống cày, chạy theo cha vắt chân lên cổ
con chuồn chuồn cắn rốn lăn quăn.
Ta dắt cuộc đời đi theo tháng năm
tiếng xưa bỏ lại đêm rằm
truân chuyên mấy mùa nắng tuôn, mưa đổ
chiều nay ta về mưa rơi góc phố
soi bóng mình đau đáu tuổi thơ
Những chồng chất đời người nung nấu giấc mơ
đêm nguyệt tận soi tình lên trời thẵm
có những yêu thương đến từ sâu vô tận
màu son môi thôi bỗng chợt rêu hờn.
Đi qua cuộc đời nhẩm đếm những thiệt hơn
ước vọng tan rập rờn quanh phiến đá
rồi một hôm... bỗng tìm về bản ngã
âu vẫn còn đâu đó một tôi.
Hoàng hôn phố
ngồi
soi bóng mình
nghe kí ức bồng bềnh trong vũng mây trôi .
LÀ TÔI LẤY TỪ NƠI ẤY
Là tôi lấy từ nơi ban sơ
khúc mơ ca bổi hổi
mang kí ức khoả từng ngăn chiều vội
đâu biết tội tình đời
kín lấp khoảng mênh mông.
Là tôi lấy từ nơi đồng xanh
ngọt ngào hương lúa mới
suối reo đêm vọng vành trăng diệu vợi
lời gió núi gọi mùa
rưng rức nhớ màu thu.
Là tôi lấy từ nơi hoang vu
lời ru mê tình tự
vòm ngực níu ánh nhìn lâng cung thứ
tiếng đêm ngân rung từng nhịp vô cùng
Là tôi lấy từ trên lao lung
xôn xao lời nguyệt hát
em rót vào tôi men bồng say hoàng hạc
phiêu nghiêng hồn tôi rực áng ngày lên.
30.09.2016
N.T
Tags:
Ngưng Thu,
Thơ,
TRANG THƠ CHỦ NHẬT
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét