CHIỀU ĐÔNG NHƯ MỘNG - Thơ Trịnh Bửu Hoài
Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016
Nhà thơ Trịnh Bửu Hoài
C H I Ề U Đ Ô N G
Chiều đông trời xám
Người trong chăn ấm
Có cảm nhận sương
Bay ngoài xa thẳm
Chiều đông như mộng
Buông tà áo mỏng
Phủ khắp đất trời
Một màu ảo vọng
Chiều đông khắc khoải
Chân người mê mải
Dặm trường bi ai
Quê nhà chẳng thấy
Chiều đông quạnh quẽ
Lòng người như thể
Những đóm lửa buồn
Cuối đường dâu bể…
13-12-2016
TIỄN BẠN ĐI NỬA VÒNG TRÁI ĐẤT
Tặng Thanh Việt
Ngày ấy chia tay là vô vọng
Bây giờ tiễn bạn hẹn năm sau
Thôi thì cứ đi và bảo trọng
Mấy trăm ngày xa cách có là bao
Nhưng bạn đi rồi lòng cũng chạnh
Đường xa sương gió bạc phương người
Có ai chia sớt mùa giá lạnh
Một giọt ly hương thấm nỗi đời
Ta ở đây quanh năm bè bạn
Cà-phê sáng rồi tiếp rượu chiều
Bạn nơi đó có buồn mỗi sáng
Nhìn bóng mình chảy dọc quạnh hiu
Nơi bạn ngồi vẫn còn hơi ấm
Quán vẫn đầy những khách mùa xưa
Chỉ thiếu một người vui đối ẩm
Nhân gian đông mấy cũng dư thừa…
24-3-2016
H Ồ N L Ụ A
Có tiếng thoi rơi vào gió
Bàn tay ai rung sợi nhỏ
Thắt đáy lòng ta mối tơ
Trăm năm cột vào một thuở
Hãy quấn chặt đi hồn ta
Dẫu là sợi tơ rất mỏng
Bên khung cửi người dệt mộng
Còn ta cứ vấp tơ đời
Em dệt cho mình mơ ước
Của tuổi thần tiên trăng sao
Ta thấy trong bờ mắt ướt
Hoa nở rực vườn chiêm bao
Ta sẽ đi về phương ấy
Hồn lụa vẫn phất mùa xưa
Em kéo sợi vàng giăng bẫy
Ta nguyện treo mình đong đưa…
12-6-2016
C H Ợ Q U Ê
Chợ quê vẫn họp lúc hừng đông
Chỉ tới trễ cô hàng bông điên điển
Hái tận đồng xa em về không kịp chuyến
Ngọn đèn dầu còn le lói trên tay
Hoa đồng nội xòe cánh áo vàng bay
Em mỏng manh như cành cây trước gió
Chân thoăn thoắt đi vào buổi chợ
Em đâu hay mang đến cả hương rừng
Chợ quê tan sớm nắng hừng lên
Lấm tấm mồ hôi trên má đỏ
Em cắp rổ xuống xuồng xuôi kinh nhỏ
Bóng ai trôi thăm thẳm cuối chân trời…
3-11-2016
AI BẢO EM RA PHÁP TRƯỜNG
Em đi thi ca mà như ra pháp trường
Để cho ban giám khảo thi nhau bắn
Em như tấm bia trơ ra hứng đạn
Còn gật đầu lí nhí cám ơn
Tôi thương em chẳng biết làm gì hơn
Nghệ thuật đã đến thời bát nháo
Thầy và trò không còn ra nẻo đạo
Giám khảo nhố nhăng người thi như kẻ lạc đường
Ai bày ra kiểu nhận xét tán dương
Những điều chẳng liên quan đến nghề nghiệp
Em đẹp quá áo quần em quá đẹp
Em học được gì từ lời sáo rỗng vô duyên
Là giám khảo tất nhiên họ có quyền
Nhận xét vu vơ và nhiệt tình cho điểm
Nhận xét một đường điểm cho một nẻo
Người thi bất ngờ khi đạt điểm cao
Khán giả hoang mang chẳng hiểu thế nào
Khi giám khảo cũng hát theo thậm chí còn nhảy múa
Giây phút nào lắng hồn để nghe và chọn lựa
Đành ngó quanh cho điểm kiểu một phường
Rồi thốt ra những viên đạn bọc đường
Có những viên đạn hình vuông khó hiểu
Có những viên đạn tô thêm những gì em thiếu
Nhưng cũng có nhiều viên đạn vô tư một cách dư thừa
Có những viên đạn làm gió làm mưa
Cuồn cuộn cả một khung trời lý luận
Cứ tưởng mình đứng trên bục giảng
Thao thao bay như một cánh chim trời
Trên sân khấu em như đóa hoa tươi
Hồn nhiên với niềm đam mê cháy bỏng
Có những viên đạn làm em vỡ mộng
Cuộc hành trình biết ngoặc về đâu
Trong cuộc chơi phải chấp nhận nông sâu
Em biết thế nhưng lòng sao u uất
Họ là những người nổi danh trên đường nghệ thuật
Sao cãi nhau như giữa chợ trời
Cuộc thi hoành tráng lắm em ơi
Tiền giải thưởng thì cao ngất ngưỡng
Nhưng em đừng khát khao khiên cưỡng
Ta lớn lên nhân cách mới là người
Đừng làm bia cho một cuộc chơi
Chẳng phải đi thi em mới thành ca sĩ
Nghệ thuật nếu là nghiệp dĩ
Em thực tài chắc chắn sẽ thăng hoa…
11-8-2016
T.B.H
Tags:
Thơ,
Trịnh Bửu Hoài
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét