NỒNG NÀN HƯƠNG BƯỞI - Tạp bút Phạm Thị Mỹ Liên
Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2016
Phố mù sương và mù mịt mưa phùn, nhưng không lạnh lẽo như mùa đông vừa trôi qua, mà lại tạo ra cái cảm giác của một vị ngòn ngọt, là lạ đang vương vất đầy trong không gian buổi sớm đầu xuân… Là người con của miền quê miền Trung, mỗi độ xuân sang, hầu như không ai có thể quên nổi sự ngọt ngào của mưa xuân cùng sự ấm áp lạ lùng khi những hạt mưa bụi mơn man trên má
Có người đã ví von một cách thú vị: Mùa xuân ở giống như một cô thiếu nữ xinh xắn. Đầu mùa cô thiếu nữ ấy đẹp một cách tinh khôi, trong trẻo và căng tràn sức sống qua từng hơi thở của chồi non, của lộc biếc. Khi mùa xuân đi được nửa đường, là lúc chín mọng những hương, những hoa, những sắc thắm của cây lá, của nắng và của phố phường nhộn nhịp. Lúc ấy xuân đẹp mặn mà và quyến rũ. Quả vậy, cuối xuân là của mùa xuân chín, của nắng trên sông Thu sánh mật vàng óng ả như một thứ chất có khả năng kết dính cả không gian, đất trời, tình người…
Trong sắc màu của các loài hoa, hoa bưởi vẫn cuốn hút loài ong bướm đến. Hoa bưởi trắng ngần, mềm như nhung bung ra khoe nhụy vàng để đầu làng, cuối xóm ngạt ngào hương bưởi. Hoa bưởi âm thầm tô điểm cho đời một nét rất riêng. Sắc hoa không rực rỡ kiêu sa như hồng, cúc... Hương không gay gắt, say nồng như quỳnh, tú cầu... Nhưng sao chưa thấy hình dáng ở đâu mà đã ngây ngất với hương hoa đến thế. Khi người ra về hương hoa quấn quýt như lưu luyến tiễn đưa. Hoa bưởi giống cô gái thôn quê mộc mạc e ấp trong duyên thầm vốn có. Hoa là minh chứng cho tình yêu đơn sơ, giản dị nhưng tràn đầy tin tưởng của lứa đôi. Hoa dịu dàng mang theo sự yên ả, thanh bình của làng quê.
Hoa bưởi nồng nàn, tinh khiết. Sáng đầu xuân nghe hoa thoảng trong gió mà nghe lòng xao xuyến. Hoa đẹp nhất là lúc còn ngậm sương đêm. Những cánh bướm rập rờn, những chú ong chăm chỉ hút mật – giọt mật tinh khôi. Màu trắng của hoa, màu vàng của nhụy pha lẫn màu xanh của lá tạo nên bức tranh xuân mộc mạc mà sinh động biết bao.
Hoa trắng ngần trĩu cành mang mùi thơm dịu mát của tuổi thơ. Hương ngày xưa chợt ùa về nguyên vẹn. Tóc mẹ thơm bồ kết nấu với hương bưởi, hít hà mãi để đượm nồng. Lớn lên vẫn được mẹ nấu nước bồ kết hoa bưởi cho gội đầu. Mẹ còn hái hoa ướp trà đem đến cho trà hương vị riêng.
Cuộc sống giờ đầy đủ, hiện đại nhu cầu cuộc sống ngày càng tăng nên bông bưởi dần bị lãng quên. Kỉ niệm ngọt ngào của lũ trẻ khi mỗi lần thấy đám cưới là nhớ lời thề hẹn xưa. Muốn quay về miền kí ức xưa để tìm một vài một vài cánh bưởi ướp vào khăn tay thoang thoảng kỉ niệm. Muốn ôm thân cây hít thật sâu mùi hương thầm từng một thời làm bối rối lòng ai...
P.T.M.L
Tags:
Phạm Thị Mỹ Liên,
TẠP BÚT,
Văn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét