Dung Thị Vân
TÌNH YÊU ANH
Cảm ơn tình yêu anh - đã cho em không biết mỏi
Xin cho em được nói lời - rằng em sẽ chỉ yêu anh
Nếu tình yêu - chúng mình là định mệnh
Thì suốt đời - em xin được mãi bên anh
Ta ôm nhau - trong vòng tay thiên mệnh
Yêu một lần - là vĩnh viễn buộc tình nhau
MAI TA XA ANH RỒI
Chim ơi hãy hót vang nơi đây
Cho ta nhìn chim vui ca hát
Mai ta xa anh rồi
Dào dạt cháy yêu thương
Mai ta xa anh rồi
Mưa nhòa lệ dấu chim bay
Mai ta xa anh rồi
Như chiếc lá cuối cùng say
Chim ơi hãy hót vang nơi đây
Mỗi sáng cùng anh nhé
Ngày mai ta đi rồi
Thinh lặng bóng hình anh
Ngày mai xa anh rồi
Hiu hắt có mình anh
Ngày mai ta đi rồi
Trời đất cứ long lanh
Chim ơi hãy hót vang
Sân vườn nhà anh nhé
Ngày mai ta đi rồi
Cỏ sẽ mất mùi hương
Ngày mai ta xa rời
Còn lại những bước chân
Mai ta xa anh rồi
Môi mắt dẫu tàn phai
Mai ta xa anh rồi
Khép nỗi nhớ quắt quay
Mai ta xa anh rồi
Còn lại những nồng cay.
ẢO ẢNH HAI MƯƠI NĂM
Thu đến hay không
Áo tình nhân em cũng rách
Anh vẫn khâu đời
Mặc kệ áo tình nhân
Ảo ảnh hai mươi năm
Đã vết hằn cổ tích
Em chỉ một lần
Tựa áo tình nhân
Anh đã đi qua
Bao mùa thu nợ em màu mắt biếc
Nợ môi cười
Nợ đáy mắt chìm sâu
Đừng khêu lại
Áo mùa thu đã xước
Em quên rồi
Anh có hứa với em...
Áo tình nhân - bây giờ em đã mỏi
Anh vá víu cuộc tình
Mặc kệ áo em bay
Thôi cứ đi - cứ tin vào định mệnh.
GIỌT CHẢY CHẲNG KỊP CHỜ
Nếu như trong máu anh có mầm phản trắc
Em lỡ rồi đã ngào ngạt cháy yêu thương
Nếu như trong máu anh đang dâng lên mầm phản bội
Em cũng lỡ rồi đâu nỗi nhớ hoang đường
Bao nhiêu năm càn khôn lọc lừa phân chia đằng đẵng
Chẳng biết người đi người ở lạc bến bờ
Chân đã vấp - giờ đôi tay cũng mỏi
Em vịn vào thơ - mà nước mắt chẳng kịp chờ
Nề nếp gia phong là điều gì em tự hỏi
khuôn thước nào so sánh hủy niềm tin
Em về đâu nỗi nhớ chẳng kịp đầy
Dòng máu ấy đã làm em đau lặng
Đêm nay em nói lời tha thiết
Tim ứa giọt bầm lòng nghẹn uất trào dâng
Anh đã bóp tim em nát ngàn trăm mảnh
Xin lỗi điều gì trời đất cũng hoang mang.
Vân Phi
TÌM
em tìm gì lau trắng
nghịch mùa trên chỏm nắng tháng tư
có đàn chim rủ nhau tìm nơi trốn
em tìm gì giữa ngày gió chướng
hình như đêm qua cây lúa trổ đòng
hạt phù sa ướp trong mầm mạ
cứ vun tròn mặc những gió dông
em tìm gì vàng vọt cỏ khô
tuổi thơ có khi nào trở lại
đã đi qua biết bao cuộc tình với đắng cay oan trái
chai sạn hết rồi những vạ vật đau thương
em tìm gì nơi mộ nắng hanh hao
ghim trên đầu con sóng
ngày trượt dài dưới gót chân côi
triền đê bóng cha tan dần theo ngày tắt nắng
mùa bão năm nao cướp mẹ đi rồi
có những ngày mưa trắng bạc nhàu cả khúc sông quê
em không khóc
chỉ là...
lạnh quá thôi
đã không còn những lời vỗ về của mẹ
mỗi khi buồn, em chỉ còn biết úp mặt vào đôi bàn tay bé
an ủi mình thôi...
em tìm gì, tìm gì nữa giữa trùng điệp lạ quen
sáng nay, có cô gái tuổi hai mươi gọi em là cô Tư, đã lâu chẳng gặp
em soi mình vào dòng sông và rưng rức khóc
hóa ra mình già thật rồi sao?
em tìm gì trắng những miền lau
con dế rủ nhau đi hoang bỏ rơi tuổi thơ gối đầu trên rơm rạ
em điểm trang mình phấn son để lòe thiên hạ
hay lừa chính mình
à, ta còn trẻ mà
phải không dế con ơi?
QUÊN
hai mươi năm, cuộc tình cờ
hạt sương trắng trĩu bên bờ bình minh
ta làm muôn cuộc tái sinh
cũng không quên được bóng hình của em
ANH ĐÃ THUA RỒI EM
(Tặng Đức Linh)
Anh cứ tự cho mình là kẻ thông minh
Và lao vào cuộc rượt đuổi tình yêu với cô gái quê nhu mì, ngốc nghếch
Cứ nghĩ rằng mình là con sói hoang đi săn và điều gì cũng biết hết
Nhưng đâu ngờ rằng, đến một ngày trái tim mình lại... bê bết dưới chân em.
Anh đã thua rồi em
Thua trong trò chơi không gì thực thành hơn nữa
Trò chơi chẳng có súng, dao, chẳng máu me khói lửa
Nhưng con tim cứ từng ngày như bị vôi vữa trám khít rát nóng trong từng cung bậc nhớ nhung
Anh đã thua rồi em
Sự thừa nhận không chút ngại ngùng
Bởi anh biết rằng trên thế gian này có nhiều kẻ ngông cuồng cũng thua giống anh như vậy
Hỡi Nữ quản ngục của đời anh, có con sói hoang đã thua thảm thê như thế đấy
Cớ sao từng ngày nó vẫn mỉm cười khi nhớ về em?
NẺO VỀ HẠNH PHÚC CÒN XA
người đàn bà ném ánh nhìn câm lặng vào thinh không
60 năm thời gian xếp chồng những nếp nhăn vô trật tự
nỗi bất hạnh nào cho vết thương quá khứ
rỉ loét tim gan...
người đàn bà có chiếc áo màu tro than
bên đứa con gái ở tuổi ba mươi vẫn hoài trẻ dại
là di chứng của những tháng năm đạn bom để lại
hai mảnh khuyết cuộc đời
… hoang hoải tìm nhau.
người đàn bà đã từng nuốt nước mắt vào lòng cam chịu số phận hẩm hiu
đi hỏi vợ cho chồng vì tủi phận mình bị cướp đi quyền thiêng liêng làm mẹ
chỉ có người con gái nuôi, ba mươi tuổi rồi vẫn như một đứa trẻ
nhưng sưởi ấm tim bà với tiếng gọi ngọt ngào
mẹ hỡi
mẹ ơi.
người đàn bà vẫn cười và kể về những giấc mơ
ở nơi đó không có những người đàn ông để bà dựa dẫm
bà hóa thành con thuyền vượt muôn trùng cánh sóng
và cô con gái là nàng thủy thủ kéo căng cánh buồm đón nắng ấm ban mai
có một người đàn bà ngồi khóc chiều nay...
Ngô Thuý Nga
CHO ANH…
(Viết tặng quán trọ đời em)
Anh ạ! Đêm ngủ rồi
Em chong đèn ngồi đếm giọt sương giăng mờ phía cửa
Không nhiều bằng nỗi nhớ anh
Phố núi sau chiều mưa buốt lạnh
Em ôm tay mình nhớ vòng tay anh trong những đêm trở rét
Sợi mùa đông trói đời nhau vô hình
Anh ạ! Đêm lặng thinh
Em mang nỗi buồn mở cửa phòng rao bán
Cơn gió hoang vu đong đếm chán chường rồi bỏ đi
Phố núi quay lưng ngủ hờ trong cơn mộng mị
Em hoang vỡ chỗ nằm thiếu vắng anh thao thức
Chiếc chăn bông chẳng ấm nổi đêm dài
Anh ạ! Đêm khoan thai
Em nghe lòng rỗng rễnh phía không anh vệt nhớ
Cây trà mi đốt trầm hương chờ những con ong tình ghé qua
Em đốt nguyên sơ đời con gái đêm cao nguyên mùa hạ
Thu chưa cởi áo đồi thông mà đông đã len về phố núi
Em lạnh, anh xa, ta gói ghém vô thường
Anh ạ! Đêm du dương
Em khóc thầm lời trái tim dậy sóng
Viết cho người dưng bao nhiêu thơ tình chợt nhớ
Chưa bao giờ em viết cho anh
Đêm hoang trống găm lòng em hoang lạnh
Quay quắt nhớ cồn cào thương vẫn còn chưa thấy đủ
Em trói đời anh vào quán trọ đời mình.
Đà Lạt đêm nhiều sương 04/2014
PHỐ NÚI NGỌT
Phố thông xanh cài cửa màn đêm
Cái lạnh ngọt như lời tỏ tình của đôi trai gái trẻ
Bàn chân ai rất nhẹ
rơi trên sỏi đá ngủ vùi ngàn năm
em… không ngủ
lặng nghe đêm thì thầm
lặng nghe nỗi nhớ len vào bật tung khuy áo
của đôi lần hò hẹn ngày xưa
Em… ăn mày dĩ vãng
Khóc trên vai anh mùa xao xác buồn
Có đôi lần anh vén váy em làm gối
Ngủ vùi sau cơn say hư ảo đời người
Đêm vẫn ngọt
Anh vẫn say
Em đi về rất vội…
Những tháng năm không mùa khô queo
Cài nút áo em hối hả
Đêm bật khóc
Em cười
Anh còn chếnh choáng mộng trần gian…
QUÊN CÀI CỬA VÔ THƯỜNG
Ngồi trên vũng nắng chớm đông
Gió xõa tóc lên chiều rũ rượi
Em đưa bàn tay hong mùa
Sờ lên trái tim chồng chênh nỗi nhớ
Cây cau già ngủ mơ
Ngọn trầu đương xanh thì con gái
Em già nua ngồi quết vôi nhuộm tình
Kiễng chân mình
Nhổ cọng thời gian trên mái đầu hôm qua bạc thếch
Anh trùng triềng trôi phía mùa vương
Ngày em quên cài then cửa vô thường
Quê hương 28/11/2014
KHÔNG GÌ CẢ
Ba bông Hồng nhỏ
Một giỏ hoa Cỏ May
Anh bắt em chọn
Em rút một bông Hồng, anh hờn giận, bẻ gãy hai cành.
Em ôm hoa Cỏ May, anh giằng tay vứt mạnh
“Hoa Hồng có gai sẽ làm em chảy máu
Cỏ May găm đầy áo sao chịu được hỡi em tôi?”
Hoa đồng nội một bông Vàng, bông Tím
Một màu Than và một bông Trắng đầy
Bốn cành bay trước gió
Anh bảo em chọn
Ngắt từ bông Vàng một cánh, anh thổi mạnh để nó bay
Em nắm chặt màu Than, anh lắc đầu chua chát
Thế màu Trắng, em chỉ tay và chờ, anh cười đau khổ
Còn bông Tím em giơ lên cao, anh ảo não thở dài.
“Màu Vàng úa em chọn làm chi cho tình tan vỡ
Bông Than hời em lấy rồi suốt đời lam lũ em ơi
Em trong trắng rồi còn chọn thêm màu Trắng chi cho lở dở
Tím thủy chung buộc em vào cô đơn khi anh từ giã đời, hỡi em tôi?”
Cành Tigôn và chùm Mười Giờ
Anh cười và bước đến bên em
Anh muốn em chọn
Anh chỉ chùm Mười Giờ, em lắc đầu
Anh chìa cành Tigôn, em bật khóc
“Em không chọn Mười Giờ để rồi anh lỡ hẹn
Dáng Tigôn như tim vỡ, em sợ tình chúng mình vỡ tan”.
Anh gật đầu, cười thoáng qua như gió
“Em chọn gì nào hỡi em tôi?”
Em cũng cười, trong thoáng chốc, như mưa
“Em chọn Hư Vô, Mơ Hồ và Ảo Ảnh
Không là gì nhưng lại là tất cả, và… là anh”.
Lê Quang Trạng
THƯ CHO MÌNH
Tôi gửi một lá thư
không đề tên người gửi
tên người nhận là tôi
trên đường về
chợt nhớ mình vừa bỏ quên cái bóng lại trong thư
quên, có đề đúng tên mình hay không
quên, con tem hình gì
quên, nỗi buồn màu gì trong dấu chấm đặt cuối dòng địa chỉ
nằm nghĩ, nó cũng chỉ là một lá thư
ba ngày sau thư đến
đó là một lá thư mới
của một người lạ gửi
họ không đề tên người gửi
bóc thư ra
thấy con chữ nảy mầm
màu của nỗi buồn hóa phù sa gốc rạ
dấu chấm cuối dòng địa chỉ là một cánh đồng.
NHÀ KHO
Kho chứa đã đầy
lần dọn này không ai đồng ý
dẫu ai cũng thấy đầy
ký ức không tràn ra nếp nghĩ
mình thấy cây viết gãy, thùng đàn cũ là ngày
người kia cũng thấy vỏ hộp quà là tháng
năm trôi qua mắt người thứ ba là đôi giày rách nát
đống sách giáo khoa cũ là cả một cánh đồng trong mắt người thứ tư
kho nhà này đã quá dư
những món đồ ai cũng thấy thừa ra một góc
riêng món của mình là thiếu một khoảng không
lần nào dọn kho cũng khóc ròng
những con mối mọt ăn lõm giập thước phim
thường trôi ngang bằng ký ức
người cũ đã sang ngang
kho một lần được dọn
người xưa đã ra đi
kho một lần được nạp
lần này kho lại chứa đầy
khi có một người chuẩn bị chuyến đi
cánh đồng chỉ còn mịt mùng trong mắt
nhà kho chứa mãi vẫn không sao vừa…
ĐÓA HOA NƠI CỔNG RÀO
Mặt trời ngủ quên
hơi sương ngã đầu tán lá
trước cổng rào bàn chân dừng lại
và nhẹ đi…
để lại đóa hoa cánh cửa cổng ôm ghì
cô gái không đi đến mùa xuân
chiếc Miyata dừng trên thảm sỏi
đóa hoa dậy nồng hương gió thổi
tung cánh mỏng vào bàn chân mềm
mây ôm ánh mặt trời
vẽ vào mắt một màu toan trắng
qua cổng rào thêm một lằn cỏ nắng
đóa hoa hóa những hạt sương
cựa quậy nảy mầm trong mắt
đôi chân mềm của cô gái đã từng đứng dậy
bằng mùi hương chóng đến chóng đi
chỉ có một nỗi niềm trong xanh mãi ở lại với nơi này…
LÀ GÌ NGOÀI MỘT GỐC CÂY?
Căn gác đã vắng hơi người
vì sao ra đi lặng lẽ
bức tường thành nơi trút bỏ tỉ tê
than khóc dần hóa thạch…
hơn một lần nhớ lại
cứ giật mình khi lần đến mỗi bậc thang
người đã bước qua bằng cơn quá giang đò của gió
rồi mất biệt vào thăm thẳm ngày rơi
trên những tầng cao của nhánh thông mọc quanh đồi
tên người rắc ánh đèn chớp nháy
buông tay những chiếc cầu bắc từ phía ban mai
không sao về kịp khi mùa mưa đã chín
con suối đã thành mạch của rừng thiêng
lũ dê quen đường hay ra bờ uống nước
cá đã mấy bầy ngược dòng về khấn lại tổ tiên
ta nhìn một vòng quanh tự nhiên mà thấy không có gì xoa dịu đi hôm qua chết nằm sâu trong lớp lớp rừng cây xanh lá
có thể sau nữa những cơn giật
mình sẽ ra khỏi vỏ bầu trời
bàn tay nghe quen trong đêm giả vờ níu ghì giọng nói
con cú gọi hồn ai đánh thức giấc ngủ vùi
ôm gối như ôm giấc mơ chảy ròng không thành tiếng
có một dòng suối được làm nên
từ những lần ùa về bất chợt
nhiều lần nhưng vẫn không sao quen
mỗi lần lại đem đến một mùi hương quen mà sao cứ khác
viên thuốc bật khỏi vỉ nghe ngày tan tác
giả một ngày mai
giả một ngày qua
giả những lời trên khuông nhạc bay ra
giả những cảm giác như sắp cầm nắm được
và ngày làm sao biết trước
như cơn mưa mới đó lặn im lìm
nắng lại gắt gao, gió lại vào cơn mỗi đêm
nơi vũng nước khô ran giờ thành nơi trú ẩn
không nơi nào còn dấu vết hôm qua?
ký ức vẫy vùng và biến mất
sót lại xác tờ lịch của ngày… tháng… năm…
trong căn gác nhỏ ngoại ô thị xã
và có biết đâu nơi đó mọc lên những nhánh dây leo
nhiều năm sau mỗi lần đi qua ta hay thấy và mỉm cười gọi là cây nghìn năm cổ thụ…
Hoàng Chẩm
CHO EM MÙA XUÂN NÀY!
Cho em mùa xuân này!
Nơi xa... xa tít tận chân mây
Hoa đang nụ chớm mùa yêu thương
Vỡ giọng cười em buông lời dấu ái
Giữa nghìn trùng nghe thấu tâm can
Cho em mùa xuân này!
Về bên người để thâm tình quấn quýt
Tóc gió một thời
Em se thắt lòng đau
Biết nguồn cội yêu thương nồng nàn trái ngọt.
Người dưng bỗng nhớ cuối trời
Xao lòng chân bước nghe đời quạnh hiu.
Chong đèn thức với chắt chiu
Em cùng đêm - hẹn nâng niu nỗi buồn.
Cho em mùa xuân này!
Thương thầm một ngày chải chuốt
Đời nghe như còn đó phôi pha
Lãng đãng tình em vây quanh lời bội ước
Mùa gọi người về
Nâng cánh xa xăm nghiêng hết chia xa.
Dẫu mai mùa xuân không về?
Một dấu chân xa từ độ ấy
Ngậm ngùi em theo bóng thời gian
Trần trụi phơi lòng khi yêu thương rẻ lối
Lạc mất mùa xuân
Cõi nhớ bóng mù sương.
XA NGÁI MỘT MÙA XUÂN
Nỗi buồn cong lên thành dấu hỏi
Như mảnh trăng
Khuyết bóng cuối trời xa
Ta ngơ ngẩn với muộn màng giấc ngủ
Em có về đường cũ không em?
Mùa xuân chưa qua... khắc khoải
Xóm đạo buổi về
Vẫn chưa nhòa kí ức hồng mặn mà cùng năm tháng
Môi em chưa khô còn biết mấp máy lời duyên
Nghiêng hết một lần bên nhau quên cơn mưa về phố
Chia một lần hương mơ dường như tình đã mênh mông
Tiếng hàn huyên trong nhau còn một chút
Ta đứng khấn trời đất tạ ơn em
Người đã cũ
Mở tàn phai góp nhặt hết những hương đời
Dậy lên cơn gió cuốn ta trần tình bao nỗi nhớ
Mùa thương chưa khép lại... ân nghĩa đầy vơi!
Mùa xuân này không nhau bời bời vì cách ngăn xa ngái
Cánh hoa mùa xưa còn e ấp
Ru lòng một mênh mông
Tháng giêng cỏ mượt
Cát tường em dịu vợi một đường xuân
Chênh vênh giáo đường
Tiếng chuông ngân
Ngàn câu trao cho mùa yêu thương
Em ru chiều... lạ thường.
Tháng giêng 2017
CHÂN DUNG THÁNG HAI
Tháng hai về cùng với mùa xuân
Ta vẽ em
Sợi tóc dài như nỗi nhớ
Nét vẽ cong như con đường trầm mặc
Có biết nỗi đau muộn màng khi lạc bước yêu thân.
Ta vẽ mùa tình yêu bằng loài hoa để nhớ
Rụng tím đường quê từ độ bước em về
Lối quen xưa góc phố buồn lên mắt
Trong ngần giọng hát em ru tình vào cơn mê.
Ta vẽ con đò sang sông chở một thời thiếu nữ
Từ buổi xa người cam phận một bể dâu
Biền biệt như trăm năm một lỗi lầm ước hẹn
Như con nước lao xao bờ bến không nhau.
Tháng hai về ta vẽ lời thì thầm mùa nhớ
Lá rớt trong chiều qua phố một trú mưa
Nghe nhịp thở rung lên... xôn xao mắt biếc
Tình đã xa! Ai biết được nông sâu một cơn mưa?
NGUYỄN MINH PHÚC
Cho em và ngày 14 tháng 2
Cái ngày ấy cứ làm tôi quay quắt
Dẫu biết rằng sông cũng chảy đời sông
Kỷ niệm cũ ùa về cay nước mắt
Em giờ đâu mà tôi gửi hoa hồng
Mùi hương cũ vẫn theo về chốn cũ
Nắng thì vàng mà em quá mong manh
Gió miên man thổi tình tôi biệt xứ
Đau ngút trời cơn mộng vỡ tan nhanh
Sóng cứ vỗ một trời đầy giông gió
Tình còn đầy mà tôi biết em đâu
Giá như không có ngày tình yêu đó
Đâu chờ em đến bạc trắng mái đầu
Cũng đành thôi cả đời ta mất dấu
Một ngày sầu hiu hắt đến trăm năm
Còn màu hoa rụng giữa trời xa cũ
Tôi mang theo buồn suốt một trăng rằm…
Cho nhau buổi ấy xuân nồng
Mong manh sương khói bên đời
Tôi cầm tay những mùa rơi khẽ khàng
Nầy là thu của hoa vàng
Nầy là sen buổi xuân tàn chơi vơi
Hỡi em thuở hái mây trời
Có hay tôi đứng bên đời đợi em
Gió dào dạt buổi mưa êm
Nằm nghe tôi mộng tình thêm nồng nàn
Nầy đêm nến thắp hai hàng
Có hay lạc cõi mơ màng trong nhau
Nầy mây đụng khói ngàn sau
Có chênh chao nhớ tình trao nụ hồng…
Thả từng cơn gió mênh mông
Cho nhau hơi ấm xuân nồng trên tay
Nghe tình yêu mộng mê say
Ngỡ em đi giữa trời đầy mưa xuân …
Thời của chúng mình
Thì tôi cũng có một thời
Ngàn đêm mơ mộng chiều phơi nỗi sầu
Mưa buồn rụng xuống chơi vơi
Từng con mơ héo mù trời chênh vênh
Thuở tình là sóng lênh đênh
Sông xưa dội những buồn tênh ngược dòng
Thời ngồi lay lắt chờ mong
Người đi giọt nắng chiều trông cuối thềm
Thời em tóc xỏa vai mềm
Đôi bờ vai mỏng gợi niềm tương tư
Tay còn gói mộng phù hư
Gửi cho tôi chút dư hương nắng chiều
Thời còn nặng đắng niềm yêu
Mắt môi biết trói tình xiêu bên trời
Ngày tôi lạc bến mê rồi
Ngày con tim biết đứng ngồi tương tư
Thời mi cong gọi nụ cười
Chim chưa về đậu đã mời mọc nhau
Dấu tình mơ mộng ngàn sau
Gió bên trời cũng tạt sầu phai phôi
… Hắt hiu thời ấy qua rồi
Chỉ còn riêng bóng tôi ngồi đợi em…
Thưở em về gói mây trời
Vẫn biết sẽ không còn gặp nữa
Tình đã trôi ngàn vạn nẻo xa mù
Ai ngồi đợi một vầng trăng góa bụa
Ngày cũng tàn rơi ngã dấu thiên thu
Chẳng biết em nắng còn hồng đôi má
Trời vào xuân em mặc áo lụa hồng
Đôi tay nhỏ mang tình tôi trăm ngã
Gói mây trời chiều thả ngập hoàng hôn
Thưở yêu nhau tôi làm thơ ân ái
Trao cho em cùng với nụ hôn đầu
Tên thi sĩ buông đời trôi đi mãi
Nên buổi về ôm mộng một trời đau
Cố mà quên hình bóng ngày xưa cũ
Chiều hắt hiu sương khói chỗ tôi ngồi
Xin vẫy tay tiễn cuộc tình yên ngủ
Sao nghe hồn hun hút bóng chiều trôi…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét