Đêm bỗng bật tung tiếng tắc kè khàn khàn uể oải. Nó kêu liền sáu tiếng. “Chẵn mưa lẻ nắng”, dân bản nói vậy mà. Con tắc kè này ở nơi nào trong núi bỗng bò về chái nhà bên kia như muốn làm bạn với cô giáo trẻ. Phòng ở của Hay nằm cạnh lớp học, cách một vách nứa đan kiểu nong đôi. Con tắc kè lại uể oải lên tiếng, nó nhắc Hoa: “Đói rồi! Đói… rồi! Đói… rồ... i... ì
Nhớ lại ngày mới lên bản, Hoa rùng mình. Một ngày một đêm ngồi lắc lư trên chuyến xe khách bò chậm như rùa. Rồi hơn hai giờ ngồi xe ôm xóc chồm chồm như cưỡi ngựa. Đi bộ mấy con dốc, lội qua ba con suối mới đến nhà chủ tịch xã họ Giàng. Cô ngồi bệt xuống cầu thang, thở. Chủ tịch Giàng là người đàn ông da ngăm đen, tròn như củ khoai. Đánh vần mãi mới xong giấy giới thiệu của Phòng giáo dục, ông bảo. “Cô giáo ngủ lại nhà mình thôi. Lên trường bây giờ không có chỗ nghỉ”. Hoa chẳng cần biết sẽ nghỉ ở đâu, chỉ cần được ngả lưng nằm một giấc. Tuy vậy, hai ngày sau mới có phòng nghỉ cho cô giáo. Căn phòng cạnh lớp học, vách nứa tanh bành trống hoác. Chủ tịch xã phân bua: “Các cô giáo trước đây cứ về nửa năm lại bỏ đi, dân bản không muốn sửa”.
Buổi “khai giảng”, Lầu A Dúi tìm đến lớp học. Đầu trọc, người xanh mướt. “Cô giáo lại cho mình đi học chứ?”. Chàng trai bản gầy gò này đã mười tám, chỉ kém cô giáo bốn tuổi. Mỗi lần có cô giáo mới về, Dúi lại xin đi học. Khi cô giáo bỏ về xuôi thì Dúi cũng bỏ lớp, nên học mãi chưa qua nổi lớp Ba. Khi lũ học trò đủ các lứa tuổi kéo nhau đến trường đăng kí học lại, Dúi đến sau cùng, bàn tay có những móng dài cáu bẩn gãi lên mái tóc lởm chởm. “Mình thích cô giáo thì đi học thôi”. Hoa bảo phải hỏi ý kiến Chủ tịch xã. Chủ tịch Giàng vỗ tay. “Cứ cho nó đi học! Xã có nhiều người xóa mù là được huyện khen đấy”. Vậy là Dúi được vào lớp.
Lũ học trò đầu tiên còn tập trung vào học, một lúc sau đứa kêu đói, đứa nhảy ra sân chơi hoặc chạy lung tung sang “lớp” khác tán gẫu. Dúi ê a đọc bài được một lúc rồi ngáp ngắn ngáp dài. Ngáp đến lần ba thì cậu lỉnh mất, mãi sáng hôm sau mới đến lớp. Mấy đứa học trò lớn mách cô giáo: “Anh Dúi đi tìm thuốc phiện đấy!”. Hoa hoảng hồn. Thế ra cậu học trò lớn nghiện thuốc phiện. Có người chỉ cho cô ngôi nhà cuối bản Dúi hay đến. Hoa đi tìm và thấy Dúi đang nằm bẹp bên ngọn đèn mỡ lợn cháy leo lét. Tẩu thuốc reo o… o...
Dúi cảm thấy mình có lỗi, cố ngồi dậy dựa lưng vào vách gỗ. Đôi môi thâm xì mấp máy: “Năm ngoái mình đau bụng, chúng nó bảo hút thuốc phiện thì khỏi. Bây giờ quen thuốc mất rồi”. Hoa nghiêm mặt: “Dúi còn hút thuốc phiện thế này, sẽ không được đi học nữa đâu”.
Một tuần liền Dúi không đến lớp. Nỗi lo lắng thúc giục Hoa tìm đến nhà cậu ta. Bà mẹ đang cho lợn ăn dưới sàn, thấy Hoa thì chỉ lên nhà. “Thằng Dúi nằm trên ấy. Nó không đi học được đâu”. Lập cập leo hết chín bậc thang nhà sàn, Hoa nhìn thấy Dúi ngồi gục đầu, một chân bị khóa vào sợi xích cạnh cột nhà. “Ai trói Dúi vào đây?”. Cặp mắt lờ đờ, Dúi thều thào. “Mình tự trói đấy. Không hút thuốc phiện nữa. Mình còn phải đi học”. Cô giáo thấy cay sống mũi. “Cả lớp đều mong Dúi đấy. “Cô giáo có mong mình không?”. Hoa không kịp nghĩ, liền gật đầu.
Tiếng suối dường như cũng mệt mỏi thiếp đi. Hoa thấy mình như chim bay vèo xuống núi, rồi lại thấy mình co ro trước khung ngang chiếc xe đạp của Vượng. “Tốt nghiệp xong, ở lại thành phố với anh nhé?”. Vượng hỏi. Nhà cô nghèo, quê cô nghèo, tốt nghiệp xong cô muốn về dạy học ở làng. Được như vậy là quí lắm rồi, chứ làm sao dám mơ ở lại thành phố. Tới khi Hoa cầm quyết định lên tăng cường cho bản Chiềng, thì cả hai đều bị choáng. Vượng không biết làm gì cho người yêu ngoài mỗi tuần một lá thư. Những lá thư có khi hai, ba tháng mới đến tay Hoa vì lũ suối không cho người đưa thư sang bản. Lá thư gần đây, Vượng báo tin đã tìm cho Hoa một việc làm ở thành phố. Nhân viên trực điện thoại, tháng ba triệu đồng, chỗ ở miễn phí, cơm nước tự lo. “Trái nghề một chút nhưng được gần nhau em ạ!”.
Buổi sáng hôm ấy, Hoa không chú tâm vào giảng bài. Lũ học trò thấy cô giáo như vậy, lại nhìn nhau lo lắng.
Đoạn đường từ lớp học ra bờ suối la liệt những đống phân bò. Đêm qua chúng kéo về nằm từng đàn trong bản. Đàn bò thả rông mỗi khi từ núi kéo về bản là sắp có mưa rừng. Hoa ngồi trên tảng đá quen thuộc, dòng nước trong vắt thấy rõ cả những hòn sỏi xám. Bọt xà phòng nở xòe thành đám mây xốp cầu vồng, trôi biến về cuối ghềnh đá. Bỗng nhiên dòng nước dưới chân cô trở nên đục ngầu. Một thác nước từ sau lưng cô đổ ập xuống, cuốn phăng Hoa ra giữa dòng suối
Hoa tỉnh dậy, thấy xung quanh nhập nhòa ánh đèn dầu. Những bộ mặt lo âu của các bà, các cô trong bản. “Cô giáo sống rồi!”. Hoa cựa mình, toàn thân đau nhức. Mọi người tranh nhau kể chuyện cô bị lũ cuốn đi, may có cậu Dúi nhìn thấy bèn liều mạng băng xuống cứu. Khi đẩy được cô giáo vào bụi lau sát bờ, Dúi trượt tay bị dòng nước hung hãn cuốn đi. Mới cai thuốc, cậu còn yếu quá. Đàn ông trong bản chia nhau tìm cả đêm mà không thấy. Hoa kêu lên “Dúi ơi!”, rồi ngất đi.
Đêm. Hoa quyết định viết thư cho Vượng, viết một lèo không băn khoăn “Liệu có phép màu nào cho tình yêu chúng mình không anh? Em yêu anh, nhưng bỏ lớp, bỏ bản mà về lúc này thì không thể. Anh có chờ em không?”.
Rừng đêm thăm thẳm. Hoa vươn vai hít đầy lồng ngực mùi hương rừng ngây ngất. Cô cảm thấy có điều gì đó thiêng liêng hơn hẳn tình cảm lứa đôi.
P.P.Q
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét