Nhà thơ Vương Hoài Uyên
BIỂN CÓ BAO GIỜ VƠI ĐÂU
Biển có bao giờ vơi đâu, em vẫn biết
Bởi các dòng sông đâu chảy ngược về nguồn
Nhưng thế gian nầy vẫn còn bao điều nghịch lý
Dẫu ngang trái bao nhiêu cũng phải gọi: Lẽ thường!
Đứng ở cuối đường mơ một miền chưa đến
Đường dẫu dài bao nhiêu cũng có lúc tận cùng
Xin chắp cánh thiên di qua nghìn dặm
Để thấy - một lần - đơn lẻ giữa không trung.
Cánh đồng sau mùa gặt nằm trơ gốc rạ
Tiếng tiêu buồn hoang hoải chiều cô thôn
Con bê nhỏ nghiêng tai chừng ngơ ngác
Đợi tiếng chuông chùa để xác định hoàng hôn.
Sẽ có một ngày bình yên như thế
Để cánh chim bay về phía cuối mùa đông
Biển có bao giờ vơi đâu em vẫn biết
Nhưng hạnh phúc bao lần có cũng như không.
TA LÀ AI?
Ta là ai? Hay chỉ là mảnh thiên thạch lạc loài
Bay lang thang rồi tan thành hạt bụi
Ta là ai mà suốt đời cặm cụi
Gom góp ân tình rồi cũng trắng bàn tay.
Ta có phải là vầng trăng sáng đêm nay
Suốt đời bay lang thang vòng quanh trái đất
Mà trái đất thì mơ về hướng khác
Suốt đời khát khao về hướng mặt trời.
Có phải cuộc đời này chỉ là một trò chơi
Mỗi người rượt đuổi nhau trên một vòng quay nghiệt ngã
Trái tim yếu mềm đâu phải là sỏi đá
Nhưng có lúc nỗi đau biến thành băng giá ngàn năm!
Ta là ai mà tìm kiếm kẻ tri âm
Đó là điều khó nhất mà thế gian nầy trao gửi
Ta là ai mà đi hoài không tới
Một hành trình không có điểm dừng chân!
V.H.U
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét