Em về cầm giữ đời tôi
Em về níu giữ mùa xuân
Lâng lâng cây cỏ nợ nần giêng hai
Nghe đêm rớt xuống sông dài
Nghe chăn chiếu gọi bướm ngài hóa thân
Em cầm hồn mộng thanh tân
Mưa thơ thẩn hạt nắng tần ngần rơi
Hồn thơm xanh lá cây đời
Chút tình khẽ gọi mây trời bâng khuâng
Nghe nồng nàn những môi hôn
Vườn xưa chợt trổ đóa hồng tương tư
Mây trôi rất đỗi hiền từ
Vốc tay đầy gió chạm hư vô chiều
Nhuộm vàng hoa lá tình yêu
Em ngồi hái cả liêu xiêu nắng trời
Và về cầm giữ đời tôi
Nghe cây cỏ hát bên đồi thiết tha...
Vớt những bọt bèo
Gửi mây trong chiều rộng
Thấy cả trời hư vô
Nghe nghìn thu còn vọng
Một cõi đời sóng xô
Mịt mùng đời sống đó
Trôi bên đời tàn phai
Trăm cõi tình sóng ngã
Chìm khuất giữa sông dài
Tôi về khuya thắp nến
Chôn một đời tỳ kheo
Tay gõ hồi chuông niệm
Mà vớt những bọt bèo
Đã nghe từ lá mục
Khua nỗi buồn mênh mông
Một bóng đời rẽ khúc
Tan giữa chiều hư không...
Mùi quê
Em ngồi giặt áo bờ sông
Ngoài kia con nước lớn ròng chiều quê
Ngày đi xa xứ tôi về
Bâng khuâng nhớ một câu thề chơi vơi
Thiết tha cơn gió lưng đồi
Có trôi lấp được đầy trời nhớ thương
Đêm nằm ngủ với khói sương
Buồn nghe sóng vỗ tình vương mặt hồ
Bên trời chìm khuất hư vô
Bờ sông khẽ vọng câu hò chân quê
Nghe mênh mang những trưa hè
Mùi quê cứ mãi theo về trong mơ
Mây chiều lạc bóng chơ vơ
Làng xa khói bếp lửng lờ trôi vương
Quê nhà mây chập chùng buông
Chiều nay có kẻ mắt buồn cuối sông...
N.M.P (Kiên Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét