Tác giả Thanh Xuân
Trang điểm xong, nàng ngắm mình cười tủm tỉm. Mình vẫn còn đẹp chán, dĩ nhiên mình thua xa mấy con yêu tinh trong Tây Du Ký nhưng vẫn còn thừa sức tung tẩy. Thay thế cho cái trẻ trung, ngu ngơ tuổi trẻ là một kho kinh nghiệm quí giá tuổi sồn sồn mấy Cu ạ.
Lũ đàn ông thật lạ, thằng nào cũng nghĩ mình là thợ săn, thực ra chúng nó đích thị là những con mồi. Không nhớ mình đã đọc ở đâu câu này. Thật lòng mình ngưỡng mộ tác giả quá sá cà sa.
Nàng ngắm mình lại lần cuối. Nàng cẩn thận kiểm tra hàm răng, nụ cười. Nàng biết, lũ đàn ông rất dị ứng khi nhìn một hàm răng bẩn hoặc dính thức ăn trong kẻ răng khi trò chuyện. Có những chi tiết nhỏ làm hỏng đại cuộc huống gì là cuộc hẹn hò đầu tiên cần phải ấn tượng.
Nàng chọn cái đầm đen có hoa văn chìm, túi xách và giày cũng vậy. Chắc chắn hắn sẽ chọn một địa điểm ấm cúng, thơ mộng. Dưới ánh đèn màu, bộ đầm đen sẽ cho hắn cảm giác bí ẩn và quyến rũ đúng như tính toán của nàng.
Hắn rất lịch sự, ân cần nhưng làm chủ trận địa. Cái phong cách trí thức, gia trưởng đây mà. Thằng nào cũng như thằng ấy, vẫn là một ông quan lớn trong đầu. Giá như trong truyện võ hiệp, - Nàng ước ao – Ta sẽ thách ngươi đấu vài trăm hiệp, cho ngươi biết thế nào là lễ độ. Mà thôi có gì đâu, chuyện nhỏ xíu. Địch thủ cương thì ta nhu, địch thủ khoa trương thì ta nhỏ nhẻ ngưỡng mộ. Ta nói cho Cu biết nhé. Sách Tôn Tử binh pháp, ta gối đầu giường.
Thỉnh thoảng nàng đặt câu hỏi mồi cho hắn tiếp tục say sưa diễn thuyết. Người phụ nữ duyên dáng là người biết lắng nghe và biết đặt những câu hỏi đúng lúc, thú vị. Cứ cho hắn nói, cứ cho hắn ảo tưởng đã gặp được hồng nhan tri kỷ thì tuyệt. Khi một người đàn ông phơi gan trải ruột tâm sự thì đó là dấu hiệu bạn đã thành công bước đầu. Ngược lại, một thằng mồm mép bóng nhẫy, nói tưng bừng nhưng không hề hé lộ bản thân thì coi chừng. Qua bao đau thương nàng mới học được điều này, nhớ nhé phe ta.
- Hôm nay với anh là một sự kiện trọng đại . – Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng – Anh quyết định trao cho em một kỷ vật, đánh dấu giây phút sau bao năm chìm nổi anh mới gặp được em. Ngừng lại vài giây hắn rưng rưng. Anh mong em vui lòng và trân trọng.
Không lẽ mọi chuyện đi nhanh đến vậy sao. Nàng giật mình. Không được vội vã, mình phải nhẹ nhàng từ chối. Từ chối là nghệ thuật tiếp nhận.
- Đừng anh, mình chỉ mới quen nhau. Em rất quí mến anh nhưng…
- Anh biết – Hắn ngắt lời – Mình chỉ mới quen nhau qua FB hai năm, nhưng quá đủ cho anh bỏ tất cả, từ nửa vòng trái đất quay về quê hương gặp em.
Hắn nói nhiều và nhiều. Nàng im lặng suy tính. Chắc chắn hắn sẽ móc ra đâu đó một cái hộp nhỏ và trong đó có một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn cầu hôn hay đính hôn nhỉ. Mà làm quái gì có nhẫn cầu hôn. Chẳng biết loại nhẫn gì, mấy Cara. Mình phải làm sao bây giờ, chả lẽ rụt tay lại. Ở đây là quán café trăm tai nghìn mắt, cũng hơi kỳ. Tại sao hắn không chọn một nơi kín đáo để trao nhẫn, một nhà hàng có phòng riêng hay khách sạn chẳng hạn. Khách sạn thì có làm sao, trao nhẫn rồi thì mình sẽ giả vờ ỏng ẹo cho hắn sướng rên hôn hít tí chút. Thế thôi, loại đàn ông U.60 như hắn thì làm được trò trống gì, có yêu cũng chỉ yêu bằng mồm .
- Anh làm em khó xử quá. Em không có thói quen nhận quà của bất cứ ai. Nàng chơm chớp đôi mắt tròn vo như hai viên bi.
- Cám ơn em đã nhận lời. Hắn cười sung sướng đưa tay vào chiếc cặp da.
Trời đất, qủy thần ơi… Trên tay hắn là một tập Thơ.
T.X (Khánh Hòa)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét