trên đỉnh Lang Biang
vi vu trên đỉnh mây ngàn
mây bay bảng lảng dốc tràn sương trôi
Lang Biang cao vút gió trời
mênh mang triền núi bồi hồi thông reo
cao nguyên chiều rớt lưng đèo
thênh thang màu nắng vàng treo bềnh bồng
xanh tràn tiếng vọng ngàn thông
hình như sương nhuộm mênh mông tím chiều
nghe nồng nàn nỗi cô liêu
khẽ ngân đồi vắng dặt dìu trôi xuôi
với tay đã đụng mây rồi
mùa sang vẳng tiếng sương rơi cuối ghềnh
Lang Biang tôi đứng một mình
lặng im chiều xuống chùng chình bước chân
níu mây sà thấp thật gần
nghe sương khói thở bâng khuâng đường về...
vọng tiếng piano chiều
nghe Thu vàng ở quán café Hà Nội
trong nhòa nhạt nắng đìu hiu
đâu như vọng tiếng đàn chiều piano
mênh mang ghềnh thác sóng xô
mùa rơi réo rắt hư vô ngày buồn
mây tràn chiều khẽ khàng buông
âm mê dạo khúc thu buồn hoàng hôn
với tay cầm đám mây vờn
mùa vàng lãng đãng ru hồn ngất ngây
rừng chiều quyện khói sương bay
nghe mưa lũng thấp dâng đầy phố cao
đàn chiều gõ khúc xôn xao
gieo hương thương nhớ lạc vào thanh âm
hình như giữa tiếng dương cầm
trôi chùng chình những vọng âm khẽ khàng
tôi ngồi níu bóng mùa sang
hay đâu một lá thu vàng rơi nghiêng...
tháng 12/2016
nghe vọng tiếng quê
gửi Quảng Ngãi
thôi chào quê nhé ơi quê
mai tôi lại ngược đường về phố xa
chắc gì còn trở lại nhà
mưa rơi hay nước mắt nhòa nhạt mây
thôi đành quê đó tôi đây
duyên xưa đã hết tháng ngày còn nhau
tình như nước chảy qua cầu
quê ơi nỗi nhớ chìm sâu biệt mù
có gì hỡi những chiều thu
nắng vàng hoa mướp lời ru mẹ già
gì đâu hoa bí hoa cà
mà theo tôi suốt quê nhà tháng năm
giờ mang nỗi nhớ lặng thầm
với quê cùng những trăng rằm bến sông
mẹ ngồi tựa cửa chờ trông
ngày đi ai biết còn mong ngày về
thì thầm nghe vọng tiếng quê
chân đi hồn lại ngược về quê ơi...
gấp những đêm thâu
tôi biết sẽ có một lần đánh mất
hình hài kia như những kỷ niệm buồn
em đâu đó giữa cuộc đời giả thật
có hay rằng đã đến lúc tay buông
cơn gió lạ thổi suốt mùa ân ái
đâu hay ta mang mặt nạ che tình
em hờ hững trả tôi thời ngây dại
nụ hôn nào nghe buốt một lằn đinh
rồi tôi cũng trả em đời sống đó
như tàn khuya chao chát mắt môi sầu
chăn chiếu úa của trăm chiều dông gió
tôi một mình ngồi gấp những đêm thâu
nếu còn nhớ trong phai tàn tiễn biệt
bọt bèo thôi khi trăng đã không rằm
trốn vào đâu cũng thấy tình cay nghiệt
thì cũng đành tan tác dấu trăm năm...
N.M.P
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét