Nhà thơ Nguyễn Thái Dương
Nhan sắc
Sài thành ạ, đâu môi hường mắt biếc
Đâu nụ cười... khểnh một hạt răng duyên
Mắt anh đắm theo dòng xe chảy xiết
Khẩu trang kia ẩn núp mấy đồng tiền?
Anh chẳng biết ngón nào khoe chiếc nhẫn
Đôi găng vàng giấu biệt búp tay ngoan
Anh tội nghiệp đôi chân hồng... lận đận
Thức miên man trong váy khoác điệu đàng
Biết chẳng thể làm nên nghìn bóng mát
Ngăn giùm em vạt nắng lúc trưa về
Anh đành ngó cả một trời nhan sắc
Chịu lao tù trong chốn phục trang kia...
Có một mối tình nào…
Sông đã sóng từ khi chưa biển biếc
Họ đã nhau thuở môi mắt chưa kề
Khuôn không vàng, thước không cần ngọc bích
Trái tim cần dát trọn dáng pha lê...
Cây chưa cành, chim đã về mơ hót
Nhụy chưa hương, nụ đã ngát bên lòng
Yêu từ buổi đất trời chưa được buộc
Sợi mưa nào giăng xuống có thừa không?
Ai ngửa mặt lên trời, ai cúi xuống
Mặt đất đang mai mối phút đan cài
Ni với tấc lòng nhau, ai đo được
Phách với hồn, ai xiêu lạc vào ai?
Sớm hơn sớm, khuya còn hơn khuya khoắt
Gần hơn gần, thuộc hơn thuộc đời nhau
Yêu như thể cho nghìn sau thầm nhắc
Rằng thuở kia, có một mối tình nào…
Tiếng khàn của chổi
Chẳng hề chi cái sức rơi
Cây đa nọ biết mấy đời lá thay
Mái chùa nhân chứng bao nay
Cả rừng chổi cứ... từng cây cùn dần
Cơn ho khản giọng chia phần
Lẫn vào tiếng quét khàn sân ngày ngày
Sãi ơi, sãi ạ, sãi này
Cha con cháu chắt chút... xoay phiên mà
Năm đời quần chiếc lá đa
Đứng mơ một giấc can qua bất thành
Thét lên không thủng trời xanh
Đành huơ cây chổi tam bành vu vơ...
Thơ rời mấy đoạn
1
Đốm tàn tro cời không hồng gian bếp
Em nhen vào khuya khoắt một hừng đông
Khi ngọn lửa tự thay đời đổi kiếp
Biết phận mình, giá rét phải hư không…
2
Không cần thu, cây vẫn vàng lá xuống
Đâu cần buồn, mắt vẫn giọt lên môi
Chân nếu sớm, xin lòng đừng quá muộn
Cười nếu không, xin khóc chớ gượng cười...
3
Bao khát vọng thác ghềnh theo nhịp thở
Vui đôi khi, buồn lắm lúc vô hồi
Gió chưa nụ, bão cớ gì lại nở?
Lửa không trồng, khói vẫn hái đấy thôi!
4
Sóng kệ sóng, thuyền cứ thuyền sóng soải
Sâu mặc sâu, lá vẫn lá chập chùng
Ta bằng hữu cả muôn loài nhân loại
Chơi hết lòng, sau trước với trung dung...
5
Như sợi tóc nằm đen thềm phút chốc
Đang hân hoan thoát khỏi kiếp bạc đầu
Nhành lá nõn trên tay người hái lộc
Cứ ngỡ mình thoát phận úa mai sau
6Không chịu loang ra
Cứ hàm súc lòng mình vào phiến lá
Sợ thân xác tan xuống miền đất lạ
Hạt sương nằm... nấn ná phút phù du
7
Ngỡ đông tới, trời chỉ vừa lá rụng
Thu đừng mơ, phượng nở mới một vài
Tưởng đèn khuya sớm thắp, đêm nao núng
Tin cậy gì, ngày xửa ngóng ngày mai?
N.T.D
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét