ĐÊM HUYỄN HOẶC MÌNH TRONG NỖI NHỚ TỪNG QUÊN
Ta chìm vào đêm
nhặt nhạnh chút rơi vãi phế hoang từ xưa xa thăm thẳm
buồn mang vời vợi kiếp đời
ta sâu vào người dựa tìm cho mình một chút mùa ân ái buông lơi
mà sao ngặt ngằn đau đáu...
có con dế thở than bên vành đêm bị hoặc mê bởi mùi yêu thẩm thấu
một nguồn cơn.
Ta lùi vào bóng tối sâu hơn
mới thấy được chân dung của nỗi đau cũng biết đến dỗi hờn
đêm nghiện ngập trên cuộc tình ngái ngủ
Nụ quỳnh thơm lụa áo khoe mình dưới muôn ngàn vì sao lấm lem sương phủ
thân tâm ta khánh kiệt giữa đêm hè
vì ảo ảnh là người... thêu dệt khắp lối mê
hoang lạnh.
Ta đã đi
và phía cuối con đường bặt âm lóng lánh
ước mùi nắng sáng
ước mùi gió mang hương bưởi đưa thơm cuối ngày thoang thoảng
ta muốn hoài say... từng nghiện ngập nơi em
và say hoài nỗi nhớ từng quên.
HÀNH TRÌNH TÔI ĐI
Tôi đi về phía dòng sông
Rộn ràng con nước, cuộn vòng đam mê.
Tôi ngược lên chốn sơn khê
Rừng xanh núi phủ bốn bề thinh không.
Tôi dừng chân trước biển đông
Chập chùng con sóng, mênh mông bể đời.
Tôi đi về phía chân trời
Thênh thang cánh gió ngàn khơi lạnh lùng.
Tôi tìm về với mông lung
Mênh mang ước muốn, trùng trùng ý thơ.
Tôi đi về phía cơn mơ
Gặp tôi… đứng đó bơ vơ cõi người.
Tôi quay về lại... bến đời
Biết anh còn có... yêu lời thơ tôi?
DẪU CHO CUỘC HÀNH TRÌNH KHÔNG ĐOẠN KẾT
Khi là bình minh
Khi là màn đêm
Em vẫn vo tròn trong tay giấc mơ màu biển
Dẫu cơn gió tình có cờ ngang qua
Dẫu cơn sóng có chập chùng quanh em
Giấc mơ dẫu bay lên
Nhưng mà
Giấc mơ vẫn còn đâu đó.
Rất may là cuộc sống vẫn còn nguyên dấu mặt trời
Mặt trời dẫu luôn tấy đỏ
Hạnh phúc gập ghềnh vốn dĩ
Cơn oi nồng lang bạt thời gian
Màu mây mỏi lối
Cơn mưa rồi dịu dàng
Bóng nắng dừng chân.
Và rất may là em vẫn có anh
Đánh thức những hồn nhiên tuổi mộng
Ngủ ngoan đi những niệm từ lắng đọng
Rất may…
Vạn vật vẫn hành trình
Dẫu cuộc hành trình không đoạn kết
Trái đất xoay những vòng xoay chóng mặt
Ngày rồi lại lên.
N.T
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét