Cây bút trẻ Ngô Thy Học
Thời gian trả lại cho ông bà một buổi sáng trong lành và mát mẻ như trời thu. Một buổi sáng thật đầy ý nghĩa với một cặp vợ chồng già đi bộ trên con phố. Người ta sẽ thấy quen quen màu áo xanh công nhân cũ và chiếc quần vải cộc rộng thùng cùng đôi giày đen của hai ông bà, vốn trước kia từng làm trong mỏ than nhà nước mà giờ đây đã già và nghỉ hưu ở quê.
Những người quen sống gần con phố đấy, cũng không khỏi ngỡ ngàng vì hai mái đầu bạc lốm đốm như muối rắc, thấy nước da hai vợ chồng trẻ trước kia từng là những đàn anh, đàn chị làm cán bộ trong cơ quan nhà nước, giờ họ cũng đã luống tuổi về già, nhưng người ta hầu hết ai cũng cảm thấy vui vì ông bà già ngày ấy và giờ đây vẫn là những người sống vui vẻ, an nhàn nhất.
Hai ông bà nghỉ lại ở một cái quán nước đầu phố hẻm, ông già ngồi uống tách cà phê đen nóng rồi nhìn bà già thân thiết, họ mỉm cười, cái cười đủng đỉnh, lúc câu chuyện vui thì rôm rả, lúc chuyện buồn thì ừ gật cho qua mau. Thi thoảng thấy khẽ ai qua chào hỏi, nhận ra sự ngỡ ngàng thay đổi của ông khi thích vận quần xanh rộng jeans bạc, đầu đội mũ phớt trắng, họ chào hỏi và cười tủm tỉm cùng bà. Ông già khi ấy lại thấy lòng vui và cũng cười thầm…
Một buổi sáng không hễ gì lâu để người ta dễ dãi nhận ra hai khuôn mặt thân thuộc ấy. Có người kéo ghế mời, họ lại cùng nhau ngồi đánh một ván cờ cho vui hay ngồi hàn huyên những chuyện cũ đã qua: ‘‘Chuyện cái thời bom rơi lửa cháy như mưa ở chiến trường… Rồi đến ngày hòa bình đất nước. Các anh em đi làm công nhân ở mỏ than’’. Ngồi nhớ lại những chuyện cũ cứ thấy lòng xốn xang bâng khuâng như mình đang đứng trước một mùa thu trong xanh và đầy vòm trời nắng mát.
Một buổi sáng thật thà và ý nghĩa. Họ lại cùng nhau vui khi nhắc đến chuyện con cái, chuyện gia đình và con cháu sung túc, nhắc đến cái cây vạn thọ con trai mới mua để trong vườn, nhắc đến thằng cháu nhỏ đích tôn hay nghịch và hư với ông bà vì bố mẹ nó hay chiều chuộng… Còn có biết bao nhiêu chuyện mà người ta có thể kể và nói ra hết… như buổi sáng ngày nay, một buổi sáng với những ký ức màu xưa cũ.
Và bạn bè ngày xưa của hai ông bà già, giờ cũng thành những người đầu râu tóc bạc hơn ông. Những người bạn, người anh em đã từng trải qua những ngày tháng về hưu, nó giống như là một ngày buồn khi tuổi đã xế chiều, nhưng có người lại cho rằng: về nghỉ hưu ở tuổi già là những ngày vui vẻ và yên tĩnh nhất được sống cùng bên con cháu, cùng với thú vui chơi cây cảnh và chim hót trong vườn nhà.
Nghe ai đó thoáng nhắc đến nỗi sợ khi về nghỉ hưu, ông lại cười nhỏ nhìn bà âu yếm. Họ đã cao tuổi, không còn thời trẻ xuân sắc, nhưng người ta vẫn nghĩ đó là những tháng năm hạnh phúc và ấm áp sống bên người mình yêu thương. Ông nghĩ vậy và nắm chặt lấy tay bà…
Như sáng nay, bà thức dậy sớm pha một tách trà gừng ấm cho ông uống, bà đun lại siêu nước cho nóng và cùng đứa cháu nội làm mấy việc vặt như: bỏ thức ăn cho thỏ ăn, tưới lại mấy chậu hoa trước cổng cho tươi màu, và nhặt lại vài chiếc áo đã đứt chỉ để đem cho mấy cánh thợ may sửa lại cho được mới, những công việc hàng ngày như vậy thôi nhưng đối với đôi vợ chồng già ấy lại là một niềm vui mỹ mãn rồi.
Người sống gần bên nhà, chưa bao giờ thấy hai ông bà già đó to tiếng với nhau. Người ta chỉ thấy họ sống rất vui vẻ và lạc quan yêu đời.
Vào những ngày nghỉ cuối tuần, hai ông bà lại tiện ghé qua thăm mấy đồng nghiệp cũ, tới thăm cơ quan xưa của mình, giờ nhìn thấy mới và khang trang lên rồi. Công ty trước kia là nhà cấp bốn, có mấy cây xanh xanh, sân hẹp nhưng giờ thì lên cao nhiều tầng có cả máy điều hòa nhiệt độ và cầu thang máy đi lại. Cái cây trước cửa phòng ông tổng giám đốc năm xưa mà ông già tự tay trồng giờ đã cành lá sum suê và đầy quả ngọt. Những sự đổi thay trước và giờ đây đã làm ông bà già vui hơn, họ nhìn cuộc đời tuổi già tư lự như những tháng năm ngọt ngào của thời thanh xuân.
Hai ông bà chọn cách sống giản dị và tự lập. Con cái ông bà từ trai đến gái vẫn thường cố gắng khuyên bố mẹ về sống cùng cho con cháu nó vui, nhưng ông nhất quyết không khi đứa con trai cả là Giám đốc một xưởng cơ khí lớn của tỉnh nhà ra quyết định sẽ mua một căn nhà mới cho bố mẹ ở đỡ vất vả khi tuổi già sức yếu. Bà im lặng không nói. Nhưng ông thì buồn, thời buổi kinh tế thị trường giờ đi lên, người ta chỉ dùng toàn là tiền ra đánh đổi mọi thứ, con cái ông bà ngày xưa được học hành tử tế nhưng giờ có quyền có chức là chúng quên đi đạo làm con, nói gì thì cũng chỉ là vấn đề xoay quanh tiền bạc thôi.
Ông chán nản không muốn sống sung sướng trong cảnh giàu sang, sống đạm bạc và ấm áp chan hòa như ở quê nhà ngày xưa là được rồi.
Đứa con gái út của ông bà vẫn hiểu bố mẹ mình đang nghĩ gì. Con gái ông chưa lấy chồng dù đã sang tuổi ba mươi, nó vẫn quan tâm đến bố mẹ, vẫn được ông bà yêu thương như ngày còn nhỏ.
Ngày ngày đi làm ở công trường về, con gái út ông bà lại rôm rả cười nói chuyện ra vườn cùng mẹ hái rau và chăm đàn gà, đàn thỏ đang lớn. Nó thích sống trong bầu không khí hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười vui của hai ông bà. Nhiều khi, thương con ông bà chỉ biết khuyên nhủ: ‘‘Con gái mau lấy chồng sinh con, sống độc thân một mình là khổ lắm’’. Nó cũng biết, nhưng lòng còn thương bố mẹ nhiều. ‘‘Con ở đây cùng bố mẹ chăm sóc vườn đào, vườn mai, vườn hồng để khi xuân ấm lên hoa nở rộ khắp vườn là khi ấy con mới lấy chồng’’. Ông bà lòng cười thầm hạnh phúc biết con gái mình rồi cũng đến mùa hỏi cưới, gả chồng cho nó.
Rồi đến những buổi sáng ngày sau, người ta lại thấy trong khu vườn hai ông bà già ấy bừng nở những sắc hoa ấm áp trong cái nắng sắc ngọt của cuối tháng. Ở khắp đầu phố hẻm vẫn rộn rã những mùa hoa, rộn rã những cái cười hạnh phúc của tuổi già, và ông bà ấy chắc ngày hôm nay: ‘‘Sẽ không quên cái vườn rộng của nhà mình còn mấy cây mận gai chưa được tỉa cành, không quên tưới nước cho khóm hoa hồng trắng trước cửa nhà. Lại không quên gọi một cú điện thoại cho đứa con gái út của mình, nhắc nó nay về ăn bữa cơm cùng bố mẹ’’.
Một buổi sáng nay hoàn toàn thật thà và ý nghĩa, hai ông bà mỉm cười và dạo bước qua nhà. Đón đứa cháu. Bà sẽ đi ra chợ. Và ông ở nhà ngồi đọc mấy tờ báo vui ở tòa soạn gửi. Nhưng ông sẽ không quên mấy chậu cây hoa xương rồng trong phòng đứa con gái mình, chúng cần nắng và gió của buổi sáng nay để nở hoa. ‘‘À, mình còn quên chưa nhắc bà ấy đi chợ mua cho lọ dầu gió Thái Dương. Tuổi già mà, phòng khi trái gió trở trời, mình phải tự liệu, sống như vậy là vui rồi phải không cháu’’. Ông ôm lấy nó vào lòng, mắt ngó ra nắng nhìn quanh vườn những cây xanh ông mới cắt bớt sớm nay, vẫn còn phải chăm sóc chúng nhiều nữa…
N.T.H. (Hải Phòng)
Truyen ngan rat hay, y nghia va sau sac nhan van!
Trả lờiXóaTruyen viet nhe, sau lang, gian di ma chan that! Rat y nghia!
Trả lờiXóa