Cây bút trẻ Song Ninh
Khi chỉ còn hai mẹ con ngồi lại với nhau, con bé hay hỏi chị về ba của nó. Chị nhớ mình đã trả lời đi, trả lời lại rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng khiến con bé vừa lòng. Phải chăng nó vẫn mong chờ ở chị một câu trả lời thật tình, chứ không phải chỉ là câu nói bâng quơ mà bất kể ai cũng có thể nói ra để trấn an những chất vấn, nghi ngờ của con nít. Mà con chị có còn bé bỏng gì nữa, nó đã là cô bé mười bốn tuổi, đã biết chia sẻ tình cảm cho một cậu trai khác vẫn ngang qua cửa, cúi chào chị lễ phép rồi xin được chở con bé đi học thêm, dạo phố mỗi ngày... Hệt như chị ngày xưa, khi bắt đầu biết thế nào là yêu, chị cũng đã từng có khoảng thời gian tươi đẹp như thế.
- Tại sao ngày đó mẹ lại cưới ba mà không phải người đàn ông khác?
Chị chợt khựng người mất vài chục giây suy nghĩ. Chị cũng chẳng biết vì sao. Chỉ biết lúc ấy chị cần có anh, muốn được anh nắm chặt bàn tay đi hết quãng đường dài phía trước. Thế rồi yêu, rồi cưới. Chứ thật lòng chị không thể chắc chắn, mình yêu anh vì bất cứ lý do gì.
Hơn mười năm qua chị và anh đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi. Dù có lúc vợ chồng lời qua tiếng lại. Nhưng chị chưa bao giờ để bụng. Chuyện gì đã qua chị không bao giờ nhắc đến. Duy chỉ có anh luôn cố chấp, chẳng lẽ do vậy mà vợ chồng thỉnh thoảng lại to tiếng với nhau.
- Mẹ cũng không biết tại sao. Nhưng thật tâm mẹ yêu ba con rất nhiều. - Nói rồi chị quay mặt đi, không dám nhìn trực diện vào con bé, như sợ điều gì đó gợi lên trong chị bao ký ức không vui ùa về.
Con bé nghe mẹ trả lời xong cũng không nói thêm bất cứ điều gì. Như thể nó đã đoán ra có gì đó nặng trĩu trong đôi mắt chị. Nó sà vào lòng chị, vòng tay ôm lấy mẹ mà nũng nịu. Chị cứ ngồi trân trối như vậy, đưa đôi tay quệt ngang dòng lệ đang trực trào ra, thật nhanh, để con bé không kịp trông thấy.
- Mà sao bữa nay con lại hỏi mẹ câu này?
- Dạ tại vì con nhớ ba. Mẹ có biết hôm nay là ngày gì không?
- Mẹ không biết, con nói cho mẹ nghe đi.
- Hôm nay là sinh nhật ba đó mẹ.
Hôm nay là sinh nhật anh ư? Đã lâu lắm rồi chị không còn ghi nhớ đến ngày này. Nếu không nhờ con bé nhắc, chắc chị sẽ quên béng đi mất.
Vội lục tìm trong ký ức, chị hồi tưởng lại. Phải rồi hôm nay là sinh nhật anh. Nhớ hồi mới cưới nhau, ngày sinh nhật anh chị luôn luôn ghi nhớ ở trong đầu. Ngày đó dù bận mấy chị cũng sắp xếp về nhà, ghé ngang qua cửa hàng bánh kem và mua một chiếc bánh để chúc mừng sinh nhật chồng. Rồi chị sẽ trở về căn nhà nhỏ, làm một bữa cơm thịnh soạn với đủ đầy những món ăn ngon. Nhớ có năm chị phải đi công tác xa, nhưng chị vẫn nhờ cô bạn đồng nghiệp mua giùm chiếc bánh kem rồi đem đến nhà giúp chị. Có ai ngờ đâu, đó cũng là sinh nhật cuối cùng của anh còn tồn đọng trong tiềm thức. Giờ bỗng nhiên con bé nhắc, khiến tâm trạng chị càng thêm rối bời. Chị ước gì chưa từng có ngày này, biết đâu bây giờ mọi chuyện đã không như vậy.
Chị quyết định ly hôn sau nhiều đêm trằn trọc. Dẫu thật tình chị không hề mong muốn. Nhưng nếu không dứt khoát, có lẽ người đau khổ không phải chỉ có riêng mình chị và anh, mà sẽ kéo theo hệ lụy cho những con người vô tội khác. Mà như thế sẽ chẳng hay ho chút nào. Chị sợ phải thấy cảnh chồng mình đêm nay còn đầu ấp tay gối nhưng sáng ra đã biến mất khỏi vòng tay nhỏ bé của mình để nâng niu một bàn tay khác. Chị sợ cảnh phải đi cầu xin ai đó ban cho chị một ân huệ của cuộc đời. Sợ phải lấp liếm những dối lừa bằng hình ảnh đứa con gái bập bẹ gọi tiếng ba, ngây ngô hỏi ba đi đâu sao lâu quá không về. Nhưng có đáng gì so với một sinh linh bé nhỏ nào đó đang hình thành từ những lỗi lầm của người lớn chẳng thể tha thứ cho nhau.
Sẽ ra sao nếu đứa trẻ này đang hạnh phúc trong vòng tay cha thì đứa trẻ còn lại phải chịu những dè bỉu miệng đời tanh tưởi. Người phụ nữ này ấm áp trong hơi thở của chồng thì kẻ còn lại gối lạnh lẻ loi. Người lớn làm thì người lớn chịu, hà cớ gì để những đứa trẻ phải mang tiếng với đời. Rồi vòng luẩn quẩn ấy bao giờ mới kết thúc, nếu không có một người chịu dừng lại, phân rõ phải trái đúng sai thì cuộc rượt đuổi ấy khi nào chấm dứt.
Rút cuộc chị nhận phần thua thiệt về mình. Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn. Vì cũng đã khá lâu, cho dù hai người có nằm cùng nhau nhưng trái tim đã không còn chung nhịp đập. Có vết rạn nứt đã lan rộng đâu đó trong tổ ấm nhỏ bé này, cho dù cả hai có cố hàn gắn đến đâu đi chăng nữa cũng không còn kịp.
Lá đơn chị để trên bàn, chờ bàn tay anh đặt bút. Trong lá đơn dài chưa đầy một trang A4, chỉ chị mong được quyền nuôi dưỡng con. Còn lại chị chẳng thiết tha. Ngay cả căn nhà mà cả hai đã từng vất vả chắt chiu gầy dựng giờ đây cũng chẳng còn nghĩa lý.
Vậy rồi anh đi với hai bàn tay trắng. Anh nói anh thế nào giờ không còn quan trọng nữa, nhưng chị thì cần lắm những thứ như thế này để ổn định cuộc sống cho con. Đàn ông dù sao cũng mạnh mẽ hơn, họ có thể quăng quật mình ở bất cứ nơi nào họ muốn.
Mấy ngày đầu thiếu bóng dáng anh, căn phòng trở nên quạnh hiu quá đỗi. Con gái chị suốt ngày giận dỗi, nó không thể chấp nhận một cuộc sống mới mẻ như thế này. Thành ra chị càng phải cố gắng hơn rất nhiều, vừa làm mẹ, vừa làm cha, để con bé có thể vui vẻ, hồn nhiên sống đúng với những gì nó đáng thuộc về.
Thời tiết mùa này nóng như chảo lửa. Dù đã ở trong nhà bật điều hòa nhiệt độ cũng không xua đi cái ẩm ương nắng nóng bủa vây như đốt cháy thịt da. Chị vẫn tranh thủ tới công ty và về nhà sớm nhất có thể, để cuộc sống gia đình thêm phần ấm cúng, sum vầy, cũng là để bù đắp lại khoảng trống trong tâm hồn con gái, để nó hiểu và cảm thông cho những quyết định của mẹ nó, để sau này cho dù có thế nào, cả chị và con bé đều không hối tiếc với những điều đã xảy ra.
Hôm nay là sinh nhật anh. Lâu lắm rồi chị không liên lạc. Dù thỉnh thoảng anh vẫn gọi điện cho con gái, mua quà cho nó mỗi chuyến công tác lâu ngày. Cũng có vài lần, con bé xin phép mẹ để đi chơi cùng với ba, dĩ nhiên là chị luôn luôn đồng ý. Dẫu cho hai người không sống cùng nhau nữa, nhưng chị vẫn tôn trọng anh như thuở nào. Chứ không như mấy chị đồng nghiệp trong công ty, có những người nói ly hôn là dấu chấm hết. Càng quên nhanh thì càng vơi bớt được nỗi niềm. Làm bạn thì càng không thể. Vậy nên mỗi ngày đến công ty, nghe có người nói vừa ly hôn là họ xì xào ghê lắm. Họ không tiếc những lời chỉ trích, luôn đổ lỗi cho những sai phạm của cánh đàn ông. Họ luôn dùng những lời lẽ thiếu văn minh mà bôi nhọ. Chị nghe nhiều đâm ra chán nản, đã có lúc chị muốn bỏ đi, không muốn những suy nghĩ về anh trở nên tồi tệ, bởi như chị đã từng nói với con, thật tâm chị còn thương anh quá nhiều.
Hôm nay sinh nhật anh. Trong khi con gái háo hức diện bộ đầm đẹp nhất, cùng hộp quà mà nó chuẩn bị kỹ lưỡng để đến dự sinh nhật ba thì chị nằm vật ở trong phòng, vùi mình vào những cuốn sách viết về cuộc sống để chiêm nghiệm. Từng con chữ như giúp chị vơi bớt đi những ưu phiền ngày ngày bám víu trong từng ý nghĩ vụn vặt. Trong lúc chị còn đang say sưa đọc (nhưng thật ra chị nghĩ về anh nhiều hơn, nên không hiểu nãy giờ mình đang đọc những gì) thì điện thoại sáng màn hình. Một tin nhắn từ số máy lạ hiện ngay chính giữa. Gọn lỏn chỉ vài chữ ngắn ngủi "Lâu lắm rồi, em khỏe không". Chị nhìn vào dòng tin nhắn lâu hơn và dần nhận ra số điện thoại quen thuộc mà có nằm mơ chị cũng không quên được. Số điện thoại luôn nằm vị trí thứ nhất trong danh bạ điện thoại một thời mà chỉ vì một phút ghen tuông chị đã nhẫn tâm bôi xóa. Như xóa sạch những nỗi nhớ về anh chênh vênh trong cuộc đời chị. Nhưng nay bỗng nhiên anh nhắn, làm chị cảm giác như chới với không thể nào vực dậy trong vài phút giây yếu lòng.
Chị định bụng sẽ không trả lời, nhưng lý trí lại mách bảo chị khác đi. Chị muốn nhắn nhiều lắm với anh, nói với anh những ngày tháng thiếu anh chị cô đơn thế nào, chị yếu đuối ra sao. Nói với anh về thế giới ngoài kia rộng lớn biết bao còn bàn tay chị thì vô cùng nhỏ bé, cố cầm giữ tay này thì tay kia bung vỡ, lăn lóc trong những góc tối của đàn bà. Muốn nói rằng chị vẫn khỏe, chỉ có điều... chị nhớ anh một chút thôi.
Nhưng rồi mọi chuyện đều không như mong muốn. Khi bản lĩnh đàn bà mạnh mẽ không cho phép chị được yếu mềm thêm một phút giây nào nữa.
***
Mười năm trôi qua. Người đàn ông ngồi trước mặt chị giờ không còn là chồng của chị ngày xưa nữa. Anh giờ đã có một tổ ấm hạnh phúc khác, dĩ nhiên không có bóng hình của chị.
Đứa con gái giờ cũng đã lớn. Nó không còn nhắc chuyện vì sao ngày xưa mẹ không cho ba một cơ hội như những ngày nào. Nó chỉ thắc mắc vì sao chị có thể mạnh mẽ mà vượt qua những tháng ngày như thế. Nhưng nó nào đâu biết, suốt mười năm qua, chiều nào đi làm về chị cũng ghé công ty đợi anh, để nhìn thấy anh vẫn khỏe mạnh và hạnh phúc rồi chị sẽ rồ ga bỏ đi. Nó cũng nào hay biết sinh nhật nào của anh trong suốt mười năm qua chị cũng gửi quà cho ba của nó, như cách anh vẫn lặng thầm dõi theo chị, tặng chị những món quà đặc biệt gửi ở quầy tiếp tân. Vì chị tin, chỉ có người còn thương nhau, họ mới hiểu thấu nhau hơn bất cứ những người nào trên đời.
Nhưng nếu chị cho mình một cơ hội thì ai cho cô gái trẻ kia một cơ hội. Rồi đứa trẻ mà cô gái ấy mang trong mình sẽ thế nào nếu vắng tình thương của một người cha. Rồi sẽ còn bao gia đình phải rạn nứt vì những cuộc rượt đuổi không có hồi kết nếu không có ai trong cuộc rượt đuổi ấy chịu dừng lại mà nhận lấy phần thua thiệt về phía mình.
Nếu chị cho mình một cơ hội thì có thể giờ này sẽ khác. Nhưng còn cô gái trẻ ấy sẽ thế nào. Cô ấy cũng là phụ nữ, cũng cần một chỗ dựa, một tổ ấm gia đình. Vậy còn chị thì sao…
S.N
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét