Cây bút trẻ Ngô Thúy Nga
Em đựng gió thu đầy trong áo
Xào xạc lòng anh chưa đủ ấm bao giờ…
Trời không mưa, không nắng mà những chiếc lá vẫn cứ úa màu phai. Em không vui, không buồn mà cứ ở lưng chừng nỗi nhớ. Có khi nhớ quay quắt, có khi miên man gọi về miền ký ức không màu, nhẹ bẫng. Sợ mùa mưa sẽ trở thành mùa nhớ, nên đôi khi bỗng thấy cần một chút nắng nhàn nhạt lúc chiều tàn. Để nhuộm tím nỗi buồn và đôi chút cô quạnh. Thấy đời mình cũng như ly café đắng chảy tràn trong cơn mưa lạc mùa. Cô liêu đến hoang tàn, nhàu nhĩ một bờ vai và một cái xiết tay vội vã, rồi buông, ơ hờ trong hoang hoải mùa mưa. Thương… và nhớ. Người ta vẫn thường nói: xa thương gần thường. Em không cố phân biệt đúng sai, đôi khi, chẳng biết vô tình hay hữu ý, ta cứ nhớ nhau quay quắt, cứ lục tung những kỷ niệm cũ mèm để hong ấm lòng mình, để khỏa lấp khoảng trống cứ ngày càng rỗng rễnh phía không anh, và không em. Vậy mà… khi ta gần nhau lắm, khi ta cố với bàn tay mình trong gió, sẽ chạm vào bàn tay kia, lại cứ thấy xa vời, lại cứ thấy khoảng cách giữa hai đứa càng rộng dài thêm nữa. Có lẽ, em sợ nhìn vào ánh mắt anh, sợ chạm vào những khắc khoải trong chiều đông ủ dột. Em sợ chạm vào đồi dã quỳ vàng thẫm trong nắng sớm cao nguyên. Sợ không thoát ra được rẫy cà phê chín bói, thi thoảng lại đỏ lên những khoảng lặng như màu máu tim đau. Có lẽ, anh sợ chạm vào mong manh trước cơn gió cuối mùa. Sợ chạm vào giọt nước mắt rớt xuống đời còn ấm nóng. Có lẽ, ta… sợ chạm vào nhau.
Tình yêu… như trò cút bắt. Càng gần thì càng xa, càng xa lại càng gần. Càng cố nắm bắt thì càng thấy mơ hồ. Càng cố thoát khỏi lại càng bị trói chặt như vô thức. Thi thoảng, em vẫn ngược về miền nhớ, tìm trong đó đôi chút bình yên đã đi qua, cũng chẳng biết để làm gì. Có lẽ, để thấy lòng ấm lại khi Sài Gòn đã vào mùa mưa, lạnh, và trống trải. Thi thoảng, em vẫn một mình lên cây cầu không tên – nơi ngày xưa anh đã đứng đó, cười với em nụ cười chao chát nắng Tây Nguyên. Em thả rơi lòng mình trong gió. Gió nhiều lắm. Gió của những ngày chớm thu. Gió của chút heo hắt đông về. Gió thổi tóc em bay theo những vụn vỡ trong lòng.
Ngày xưa, ta đã đứng đây, ngay chỗ em đang đặt bàn chân mình lên những kỷ niệm. Ngày xưa, em đã giấu đi giọt nước mắt yếu mềm vào màn đêm đặc quánh, và… lặng im. Em đã không òa lên rằng tim em đang ồn ào, đang mệt mỏi, đang ngổn ngang lắm. Em đã không bật khóc thành lời để nhạt nhòa gọi anh ôm em đi, ôm chặt thêm chút nữa. Em dựa vào vai anh và nhắm mắt, để mặc bao cảm xúc cứ hằn lên những vệt xước trong lòng. Em đã gạt đi tất cả, để lòng mình rỗng lặng, để nghe hơi thở mềm của anh đang chảy nhẹ vào đêm. Em chẳng đan tay mình vào tay anh để khỏa lấp khoảng trống đang dần đầy lên, chỉ lặng nhìn anh đánh rơi đáy mắt ở phía xa xa chân trời, nơi đó, có vì sao nhỏ nhoi và cô độc, như anh, và như em khi quay quắt tìm hoài phía không nhau…
Những chiếc lá tiễn mùa đã nhạt phai đời mình một nửa. Chẳng còn xanh nổi đêm nay khi những cơn gió đã gọi mùa mới đến, và… mùa cũ đi qua. Em ngồi đây, lặng nghe lòng mình trống vắng. Nhặt sợi tóc vô ý rơi trên áo, bỗng thấy thương vai mình gầy.
Đừng xa nhau nữa được không? Đừng tự dối lòng mình để nỗi đau lại vỡ òa tiếng khóc. Người ta vẫn thường nói “Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó ta bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận…”. Đừng phủ nhận những rung động của con tim, ở đâu đó quanh đây, em vẫn nhìn thấy nụ cười anh lấp nắng, như những chiếc lá đang nắm tay nhau tiễn mùa đi.
Thương, và nhớ…
N.T.N
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét