Trần Hồng Vân
ĐẤT MẸ
Ngày mưa chuyển dạ găm mình vào lòng đất
mặc áo xanh cho vạt đồi bazan
tôi còn mải mê chập chững những bước chân
hăng nồng đất đỏ.
Ngày con mối rời tổ lao vào ánh sáng
lúa nứt nhú mầm non
trên những lòng thung
quyện vào những giọt mồ hôi
nương vào vai áo bạc.
Ngày gió như được rứt ra từ những đỉnh núi
len lỏi qua những ngọn đồi
mang theo hơi thở của rừng
buông mình trên những mảng nương xanh tít tắp
Ngày dã quỳ vàng bên triền dốc
mới hay đất đỏ chắt chiu
màu da thịt vùi sâu
lẫn vào nhau lẫn vào sự sống.
Mỗi sớm mai thức dậy
mới chợt hiểu ra
đất nước những bản hùng ca
lớp lớp tên người
lẫn vào lòng đất.
Cho những con suối
ngày đêm thì thào
ru ngủ những linh hồn
hát về đất mẹ…
1.6.2017
MƯA ĐẦU MÙA
Gió đâu về chiều nay nhiều quá
Đuổi mây đi hoàng hôn trắng đục sầu
Sấm đâu về ồn ào suồng sã
Tà dương ơi ngươi lẩn trốn ở đâu.
Con chuồn kim cánh gầy sũng nước
Lũ gà con chiêm chiếp gọi bầy
Ả kiến vàng vội vàng tha trứng
Mưa đầu mùa căng mọng những đụn mây.
Mặt đất đỏ căng mình trong cơn khát
Hớp giọt mưa hối hả đầu mùa
Từng hạt cỏ im lìm trong lòng đất
Khẽ cựa mình trong hơi thở màu xanh.
3.4.2017
Dường như xuân đến cùng anh
bông hoa dại cũng cựa mình thức giấc
bung cánh mỏng trắng ngần bên ngõ vắng
dịu dàng.
Con chim sẻ ríu rít gọi bạn tình
thì thầm gì tha thiết thế
tại xuân về đấy nhỉ
ngọt ngào hơn chăng?
Nụ mai đã mẩy tròn căng
cánh vàng khẽ tách vỏ
cô bé nhà bên nay thành thiếu nữ
để nắng theo về nhuộm đỏ tháng giêng.
5.2.2017
T.H.V
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét