Sáng nay chầm chậm qua phố, có cái gì thoáng qua trong ngỡ ngàng. Khi cơn nóng mùa hạ vừa qua nhưng chưa dứt hẳn, khi cái lạnh mùa đông tới nhưng đang ngấp nghé ngoài cửa, chờ thời gian trôi cứ chực vào nhà. Ấy thế mà trong cái lửng lơ lưng chừng gió heo may lại đến.
Heo may về để em nhớ mẹ, một đời tất bật lo cho chồng cho con. Khi trời chuyển mẹ lại mở tủ nhỏ tìm những chiếc áo len do chính tay mẹ đan đã bao mùa qua được mẹ cất kĩ. Sáng nào đến trường, mẹ cũng dặn với theo “nhớ luôn mặc áo để giữ ấm cơ thể con nhé! Cái lạnh đầu mùa luôn thất thường lắm đó!” Lời dặn của mẹ chỉ có hiệu nghiệm một chút thôi, chạy nhảy một hồi mồ hôi lại ướt đầm. Có hôm vùng vằng không chịu bận vì chúng bạn cứ trêu mãi “Sao mấy năm ni toàn mặc chiếc áo này thế! Mặc hoài không chán à, sờn cả vai rồi đấy! Hàng ni hiếm lắm nha!...”. Để rồi khi lớn lên cảm nhận được mẹ cũng là cơn gió nhỏ, ru hời những trưa hè, ủ ấm bằng những cái ôm ấm áp yêu thương khi mùa đông về. Mẹ già đi để ta lớn lên. Mỗi khi heo may về mẹ không quên lời nhắc nhở như một điệp khúc yêu thương “trời chuyển lạnh rồi đó!” thấy se lạnh nặng trĩu lòng mỗi khi heo may đến.
Em nhớ lắm cơn gió heo may đầu mùa khi em gặp anh. Cả đất trời như dịu mát, chỉ vừa đủ xuýt xoa, vừa đủ mơn man da thịt. Ngày xưa khi còn thơ bé, cuộc sống đơn sơ khó khăn nên con người cảm nhận được cái se lạnh thật nhất và nồng nàn nhất. Nồng nàn như hoa sữa đêm đêm vẫn tỏa hương trong gió.
Anh và em vòng xe quanh các con phố để tận hưởng sự ngọt ngào của cơn gió heo may đầu tiên. Em ngồi sau thích thú, lâu lâu như muốn hét lên “mát quá đi thôi!”. Thời gian cứ thế vụt qua, anh và em giờ như hai cơn gió thoảng qua mau trong heo may chợt đến. Một thời ta hồn nhiên chẳng vướng bận điều gì, chỉ học và tận hưởng hương đồng gió nội. Làn gió heo may như một tài sản vô giá. Nơi phương trời xa ấy có bao giờ anh muốn thả lòng mình thư thái cùng heo may chăng? Ở nơi ấy tuyết phủ quanh năm làm gì có heo may mà cảm nhận phải không anh? Còn em đã qua bao thu rồi mà vẫn thèm được thả hồn mình với cái se thắt lòng. Thu đến rồi anh và heo may lại về bên song cửa.
Phố bây giờ đã thay da đổi thịt nên cảm giác chật chội, đông đúc hơn. Dòng xe vẫn cứ tấp nập, vòng thời gian vẫn cứ quay đều. Những chiếc áo đắt tiền hàng hiệu được khoác lên thì làm sao cảm nhận hết, chân thật thật đến nao lòng của mùa về. Heo may vô tình lướt qua những nhà kính, khi con người ta ngôi quây quần ấm áp trong các nhà hàng sang trọng. Ngày xưa, anh chở em vòng vèo để như thâu tóm heo may cất giữ cho riêng mình. Ghé lại quán kem, cái se lạnh và lành lạnh ở đầu môi thú vị vô cùng. Một quán cóc bên vỉa hè chứ chẳng sang trọng gì, chỉ có tiếng cười trong veo như bầu trời lúc ấy.
Heo may về rạo rực bâng khuâng của cô gái mới lớn. Mang con người gần lại nhau hơn trong vòng tay ấm. Thích ngồi trước chiếc xe đạp ngang để được vòng vèo, để được cảm nhận, để thích thú với que kem ngọt ngào, để được truyền hơi ấm từ bàn tay ai kia, để gió lùa qua mái tóc thương mùi bồ kết, để được hít hà hương hoa sữa nồng nàn… để ai kia có một khoảng trời để nhớ… để bồi hồi mối tình đầu chưa kịp trao…
Em lại nhớ anh, nhớ chiếc xe ngày ấy… nhớ những con đường in dấu nới ta đã đi qua. Bước thật chậm trên phố để được vuốt ve khi mùa về. Phương trời ấy anh có cảm nhận được sự nhớ nhung khi heo may về.
P.T.M.L
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét