ta về
ta về tụng một thời kinh
cành lan viễn mộng thình lình nở hoa
dế giun bất chợt khóc òa
mõ chuông thôn tính la đà tịnh không
ta về lạy một bến sông
tuổi thơ lãng đãng giữa dòng phù hư
điệu đàng khép bóng chân như
xênh xang ta ngậm tương tư giọt buồn
ta về nằm giữa trăng suông
trái tim nhiễu loạn buông tuồng sân si
đã làm chi, sẽ làm gì
thôi, ta cứ hát, nhòa mi lệ tràn
thơ tình tháng ba
một chút lạnh sống lưng
khi cành hoa
bất chợt nghiêng về phía khoảng không lặng câm
cơn mộng vô tư
không bay đi được
một cơn đau
rút ruột ngồi chờ
nỗi thấp thỏm
cũng trôi dần về phía đại dương vô cảm
lũ ào ạt một màu xanh da trời
một cuộc rượt đuổi hụt hơi
em về mong manh
bình minh thổn thức
cám ơn cái chau mày của em
đã không định hình vầng trăng hao khuyết
cho nẻo về gầy guộc
trên những con đường tháng ba
tháng ba hớt hải tầm xuân
tháng ba lỡ đi quá đà
phảng phất mùi hương và chút chạnh lòng êm ả
mưa nắng trầm ngâm sớm tối
một ngoảnh lại phù dung
khi trở lại
khi trở lại cùng nỗi buồn sâu thẳm
em đã về rồi
sao tôi còn ngồi đợi
một cơn mưa vu vơ
đã từng rơi xuống miền quên lãng
con dế mèn trong bóng râm vô thức
cứ mãi than khóc một mình
bằng giai điệu rền rĩ
tôi cuộn tròn thương xót
trong lời ca xanh
không hiểu sao tôi lại lạc lối
ngay trên triền rêu của tuổi thơ
ngày bong bóng mưa vỡ tan
không còn gì ngóng đợi
khi trở lại cùng đôi tay trống rỗng
em đừng trách tôi
sao không lượm lặt
những mảnh vỡ của nụ cười
hiếm hoi
còn sót lại
của một đêm trăng
cong niềm nhớ
một điều bình thường
một điều rất đỗi bình thường
trở nên không bình thường
một điều không bình thường
bỗng nhiên
trở nên bình thường
bình thường không phải là bình thường
chủ nhật không là chủ nhật
tôi không phải là tôi
trái đất đang trượt lên đà quay của chính nó
tôi trượt lên tôi
thế giới khạc ra miếng to miếng nhỏ
âm thanh lộng óc
tôi mồi chài tôi tham gia vào một canh bạc
do tôi bày ra
tôi sát phạt tôi
bằng chính tôi
có một cơn gió thổi ra ngoài quỹ đạo
không thể hình thành bão dông
có một tia sáng lạc loài
không thành sấm chớp
nhưng gió vẫn thổi
tia sáng vẫn lóe lên
rất đỗi bình thường
tôi gửi cho tôi một thông điệp u hoài
như bằng chứng về thời gian đã có lúc ngừng trôi
và không gian đã có lúc tưởng như bùng nổ
tôi hà hơi tiếp sức cho tôi
để có thể nói lời cám ơn
cho một điều bình thường là bình thường
NP phan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét