mây trắng
có lần con hỏi mẹ
sao mây chiều lại bay
sao mặt trời cao vợi
lại nép mình trong mây?
cơn gió nào trôi mãi
giữa mênh mông phận người
thân rồi về cát bụi
khi đời chìm hư vô?
bên kia bờ giác ngộ
là trăm nghìn bến mê
phải mây trôi đời mẹ
che con những lối về...
nhà mình dài rộng thế
đâu rộng bằng lòng mẹ (*)
bầu trời mênh mông thế
sao mây còn nghiêng che?
bao nhiêu lời con trẻ
theo cùng mẹ tháng ngày
đám mây nào cũng vậy
ôm mặt trời trong tay
con ví mẹ gì đây
sông biển dài- không phải
là vầng dương sáng mãi
càng không đúng mẹ rồi
hay mẹ là mưa thôi
con nương nhờ dòng nước
trên dốc chiều xuôi ngược
mẹ che đời con trôi
mà cũng không phải đâu
mẹ càng không là gió
nhỡ khi trời bão tố
mẹ con mình sao đây
đúng rồi - mẹ là mây
bên đời con dừng lại
suốt một đời mê mải
chở che con kiếp người
bây giờ mẹ lên trời
trời thì nhiều mây trắng
mà mây thì yên lặng
đâu chuyện trò cùng con
những chiều vàng lên non
mây tràn qua đỉnh núi
ơi phận người cát bụi
bao giờ con gặp mẹ
... nhà mình dài rộng thế
đâu rộng bằng lòng mẹ
bầu trời mênh mông thế
sao mây còn nghiêng che...
mùa Vu Lan 2017
(*) lời một bài hát của Trần Tiến
tiếc những mùa thu
gửi lại chiếc lá vàng rơi rất khẽ
chiều ngập ngừng rơi vạt nắng dần buông
gió lạnh lạnh mùa thu về thật nhẹ
thả bóng dài trên những phiến dâu non
mùa thu đó lá phai ngoài hiên cửa
có nhớ ai mà thu hát bên người
mùa của khói của sương còn bỡ ngỡ
con dế buồn ôm mộng chết tương tư
phải không em mong manh vàng nắng mới
gã si tình vẫn mãi đứng làm thơ
nghe hạnh phúc lẫn trong màu hoa dại
đêm nằm mơ thao thiết buổi hôn người
có lẽ vậy mùa thu vàng nỗi nhớ
những ngày xưa xanh mộng ảo chân trời
tôi tiếc nuối đứng bên chiều phố chợ
ngẩn ngơ nhìn mây trắng chập chùng trôi...
đâu chắc
đâu chắc lòng tôi không nhớ ai
trong từng cơn mộng mị đêm dài
chắc đâu có những chiều không nắng
gió sẽ mịt mùng che bóng mây
trong nỗi đời riêng tôi lắng nghe
thao thức từng đêm mộng theo về
chắc đâu trong những tàn khuya ấy
có người ngồi thắp lửa cơn mê
đâu chắc một lần em yêu tôi
chiều trên đỉnh nhớ buồn xa xôi
chân đi gió tạt bên đời rộng
hay ngỡ chỉ là cơn mộng thôi
tôi về nhặt sương khói hoàng hôn
tay níu mùa xưa ngang bến sông
đâu chắc tôi về đây lần nữa
nghe gió hoang vu thổi buốt lòng...
thu Hà Nội
mùa thu về mà tôi đâu hay
nồng nàn hoa sữa rụng đầy tay
đã nghe hương cốm lừng trong gió
nghe chiều trở lạnh chút heo may
Hà Nội thu rơi vàng cơn mơ
hồ Tây chìm khuất dưới sương mờ
lang thang qua những đường phố nhỏ
vọng tiếng dương cầm trôi ngẩn ngơ
gió tạt vào đêm sầu nghiêng vai
thầm gọi tên ai trong đêm dài
thao thức tràn về quanh nỗi nhớ
sao mà thương quá một bàn tay...
sao mà không quên được lời ru
chiều ngẩn ngơ phố cổ sương mù
ơi em hà nội ngày xa cách
hương cốm thơm mềm vương giấc thu...
Hà Nội, thu 2017
N.M.P
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét