Nhà thơ Bùi Đức Ánh
“Con người được sinh ra để tìm thấy hạnh phúc quanh mình, dẫu đôi lúc nỗi buồn che đôi mắt. Cứ tin rằng hạnh phúc sẽ trở lại…”
Xuân là cái nhụy của bông hoa thời gian vô hình, là tiếng cười trong veo của gió, là ánh nắng ấm áp từ mặt trời. Với những người lính năm ấy, những tia nắng ấm áp không đơn thuần xuất phát từ mặt trời rực rỡ kia, mà còn là những yêu thương đè nén đợi chờ một ngày được gặp lại. Anh đợi lâu lắm mới được về thăm nhà một lần, chỉ là đoàn quân của anh hành quân ngang qua khu làng mà anh ở, còn cách làng vài ba cây số mà lòng anh cứ nôn nao mãi. Nơi nào cất giữ tình yêu trọn vẹn nhất? Đó là trái tim, là tâm hồn, là tấm lòng của một người lính trẻ.
- Chi ơi… Anh về rồi này? – Anh chạy thật nhanh vào cổng nhà như cứ sợ nếu chậm một chút sẽ không thể gặp được người anh yêu.
-A… Anh Huy… Anh về được lâu không đấy? – Chi vui đến nỗi cười híp cả mắt.
- Anh về với em luôn đây này. – Huy ôm chầm lấy Chi, xoa xoa tấm lưng gầy.
- Em không tin đâu… - Chi ngọ nguậy đầu trong lòng anh mà vừa vui vừa buồn. Cô biết anh về rồi lại đi, hội ngộ để rồi xa cách, hai sự kiện trái ngược nhau mà nối tiếp chia thanh xuân của họ thành những đoạn và những chặng đường nhuộm một màu chờ mong, hoài vọng.
Anh cười khổ nhìn Chi, cô gầy gò đi hẳn, mặt hốc hác, ôm cô mà lòng anh xót xa, chỉ trách anh chẳng thể ở bên cô hằng ngày lo lắng cho cô từng bữa ăn, giấc ngủ. Giờ đây cô lọt thỏm giữa vòng tay anh, lại sợ cô bị thiệt thòi nhiều. Tình yêu là gì? Là một người ướt vạt áo trước, một người ướt phía áo sau, vì đã ôm nhau thật sát khi mưa trút nước bất chợt. Với anh tình yêu đơn giản vậy thôi, vẫn tự nuôi dưỡng hạnh phúc từng ngày.
- Thả em ra… Anh vào nhà đi, để em dọn cơm cho anh ăn, đứng đây cảm lạnh bây giờ. – Cô ngượng ngùng đi vào sau nhà, để lại anh nhìn theo mà lòng trống trải.
Thời gian ở lại nơi đây thật sự rất chóng vánh, tích tắc đã hai ngày, đối với anh bao nhiêu ngày cũng không đủ để anh không phải hối tiếc. Đáng lẽ ra, anh được ở đây một tuần, nhưng vì nhận lệnh khẩn cấp nên ngày mai anh phải rời đi. Cô đợi anh lâu như vậy, từ ngày này sang ngày khác, từ tháng này qua tháng nọ,… Cũng chỉ để đợi anh về, vậy mà chưa làm được gì cho cô đã phải lên đường lại. Gió xuân làm tê tái cả một cõi lòng. Tối đó, anh ngồi trước hiên nhà cùng cô trò chuyện, kể cho nhau nghe không biết bao nhiêu chuyện trên đời, hạnh phúc đầy vơi…
- Mình cưới nhau em nhé? Chờ anh một chút nữa thôi… Có được không? Anh sẽ chèo ghe đưa em đi hái sen, cùng em dậy sớm lên chợ huyện sắm đồ... – Anh cầm tay Chi nhẹ nhàng nói, hơi ấm từ tay truyền đến tay.
- Nhưng anh ơi… - Cô lưỡng lự nhìn anh, mắt ngân ngấn nước mà anh chẳng hay.
- Anh sẽ bù đắp cho em, mình sẽ cùng nuôi một đứa con trưởng thành, và sau này nó cũng sẽ đi theo cách mạng như chúng ta. Anh sẽ kể cho nó nghe về chiến trường, du kích và cuộc tổng tiến công Tết Mậu Thân đang sắp diễn ra – Anh xoa xoa mái tóc mềm của cô, hạnh phúc tràn ngập ngay trong cả giọng nói. Anh đang vẽ nên một tương lai mới cho mình, và cho cả người con gái anh thương.
Nghe giọng anh tràn đầy hi vọng mà lòng cô tan nát từng chút, từng chút một. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, những giọt nước mắt của cô đang ấm ức rơi, lau vội đi mà hàng mi vẫn còn ươn ướt, tận đáy lòng cũng cảm thấy quặn đau.
- Ngày mai anh phải đi rồi hả? – Cố kìm lòng, cô hỏi nhỏ.
- Ừm… Em sao vậy? Không nỡ để anh đi sao? – Anh gỡ vài ngọn tóc dính trên trán cô, buồn buồn.
- Anh ơi… Em phải lấy anh Chương con bác Ba… Ba mẹ em ép cưới ngay… Giờ em phải làm sao đây?
Anh nhìn lại bộ đồ đã cũ mà anh đang mặc, đời lính có mấy khi được sướng đâu, nhìn mặt Chi đầy nước mắt mà trái tim anh cứ đập những hồi thổn thức, đau đến chạnh lòng. Anh ôm lấy bờ vai đang run lên theo từng tiếng nấc của cô, nhẹ xoa tấm lưng gầy. Cô vẫn khóc trong lòng anh, tức tưởi, ức đến nghẹn đắng cả cổ họng. Chương là con trai của Hiệu trưởng trường tiểu học mà Chi đang đi dạy, nếu làm phật lòng họ, chẳng phải sẽ khó khăn cho công việc của cô sao? Chi còn đàn em nhỏ, ba mẹ đã già làm sao lo đủ để chúng ăn học. Đêm đó, anh không ngủ được, cứ trằn trọc suốt, hết tay trái rồi đến tay phải gác lên trán, anh nghĩ về mọi thứ, về ngày mai... anh lại phải lên đường đi xa một lần nữa. Lần này chẳng biết khi nào mới được về thăm nhà. Anh không biết cô có biết rằng anh sắp đi một chuyến hành trình thật dài, chẳng biết có quay về kịp không nữa, nhưng thật tâm trong lòng anh tình yêu tha thiết dành cho cô chưa bao giờ lụi tàn. Anh chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thật tốt mà quay về bù đắp cho những tháng ngày chờ đợi của cô. Nhưng “người tính không bằng trời tính”, giờ đây anh phải rời xa rồi, rảo từng bước trên con đường đất dài thật dài, cứ ngoảnh đầu mong ngóng một điều gì đó từ phía sau, mà chờ hoài không thấy. Cô không đi tiễn anh… Trời lất phất mưa phùn.
Anh lặng lẽ bước chân đi mà không quay đầu lại nữa, sự thật vẫn luôn tàn nhẫn như vậy. Anh đi được một tháng thì hay tin cô lấy chồng, khi mà hạnh phúc không chạm đến được tay anh cũng không chạm đến được tay người là khi anh nhận ra trong lễ đường đó, chú rể ấy chẳng phải là anh. Anh nhìn về một nơi xa xăm nào đó, lại nhìn lá cờ Tổ quốc phấp phới trong gió mà lẳng lặng thở dài. Chỉ mong cô được hạnh phúc. Trái tim anh chờ cô đã bao ngày mà chẳng hề phôi phai. Nỗi buồn đan xen với sự bất lực len lỏi trong ánh mắt, chảy dài theo từng giọt nước mắt, rơi xuống, chạm vào lòng bàn tay nóng hổi.
Những đêm hành quân vượt qua bao núi rừng, vượt qua bao bom đạn, súng giặc chĩa thẳng vào đầu anh và đồng đội. Chiến trường năm 68 thật khốc liệt. Những thằng lính Mỹ lái máy bay rà trên đầu, chẳng biết bọn chúng rải thứ gì mà vài ngày sau những cành cây bỗng nhiên trọc lá. Về sau mới biết đây là một trong những chất độc hóa học cực mạnh mà Mỹ đã dùng hủy diệt cây lá để dễ dàng nhận dạng các đồng đội của ta, nhưng chúng đâu nghĩ hậu quả như thế đã là một tội ác quá lớn đối với đồng bào dân tộc Việt Nam trong và sau chiến tranh. Trên đường hành quân không biết bao đồng chí đã hi sinh, đi là đi, đến phải đến và vì nhiệm vụ anh phải đau đớn vượt qua bao xác của người anh em… Nhưng những đau đớn sợ hãi ấy đâu thể làm trái tim người lính chùn bước, anh vẫn luôn hướng về Tổ quốc đấy thôi.
Chiến tranh kéo dài khiến cho việc đi lại và lương thực quá khó khăn, chi phí hao tổn quá lớn cả về nhân mạng lẫn vật chất. Mặc dù còn rất nhiều hạn chế nhưng cuộc tổng tấn công và nổi dậy Mậu Thân đã mở ra bước ngoặt của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, làm lung lay ý chí xâm lược của bọn Mỹ, buộc chúng phải chấm dứt chiến tranh xâm lược vô điều kiện và chịu ngồi vào bàn hội nghị Paris. Có một đêm trời đầy trăng sao, anh lại nhìn đồng đội mỉm cười rất vui, anh thì thầm vào tai họ: “Mình chỉ mong cho chiến tranh mau kết thúc để nước nhà được bình yên…”. Nói đến đây tự nhiên anh ôm lấy đầu rồi bất ngờ ngã trên tay một người anh em. Cả đồng đội hốt hoảng vội đi gọi y tá, sau vài giây đo tim mạch và thăm khám, cô y tá trẻ buồn bã nhìn mọi người lắc đầu: “Thêm một đồng chí nữa đã hi sinh…”. Nói xong cô nhẹ nhàng vén chiếc ống quần xanh của anh lên cho mọi người xem và nghẹn ngào nói: “Anh đã bị thương và do vết thương quá sâu nên bị nhiễm trùng gây sốt cao, dẫn đến tổn thương não…”. Những giọt nước mắt rươm rớm nhìn anh tiễn biệt, nhưng không một ai dám khóc lên thành tiếng.
Những người lính đi theo tiếng gọi của tổ quốc, có ai đó đã từng nghĩ cho hạnh phúc của họ chưa? Có ai đã từng nghĩ đến những mất mát hi sinh của họ nơi chiến trường đầy bom đạn? Ai cũng có thể nhìn thấy bề nổi của một tảng băng mà chẳng mấy ai quan tâm bên dưới ấy là những thứ gì. Vượt qua bao nhiêu trận đánh ác liệt của giặc, những người lính còn vượt qua cả nỗi nhớ nhà nhớ người thân. Họ đem đến hạnh phúc một cách âm thầm, mà bản thân họ được bao nhiêu người có thể ôm trọn lấy hạnh phúc vào lòng ?
B.Đ.A
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét