Nhà văn Phạm Hữu Hoàng
Lũng Châu là vùng đất mới khai khẩn nằm dưới chân núi Linh Sơn. Đây là nơi dân tứ xứ tới lập nghiệp, phần lớn là những người khốn cùng không còn kế sinh nhai phải bỏ làng phiêu bạt, hoặc kẻ tội đồ trốn tránh triều đình vào nương náu. Ruộng vườn màu mỡ, lại thêm sản vật dồi dào của núi rừng, chẳng bao lâu, Lũng Châu trở nên sầm uất. Thương khách ra vào buôn bán tấp nập. Bấy giờ, trong vùng nổi lên một phú thương tên Hà Thâm. Thấy Lũng Châu dễ kiếm lợi, hắn mở thương điếm thu mua tất tần tật nông lâm sản trong vùng. Để làm “vua” một cõi, hắn dẫn vào Lũng Châu đám thuộc hạ toàn những kẻ vô lại, liều lĩnh, chuyên nghề múa kiếm, đánh côn. Hắn bảo riêng với chúng:
- Tao tới đây gầy dựng cơ nghiệp. Nhưng xem ra đất này lắm kẻ ương bướng. Chúng bay ra oai trấn áp, đứa nào cứng đầu phải thẳng tay trừng trị. Có vậy, việc của tao mới thuận buồm xuôi gió. Chúng bay một dạ theo tao thì được ăn sung mặc sướng, chơi bời thỏa thích, không lo thiếu thốn ngày sau.
Một tên trong bọn nói:
- Chúng tôi hứa tuyệt đối trung thành, xin cứ sai bảo.
Hà Thâm gật đầu đắc ý. Hắn đem vàng bạc đút lót quan sở tại tạo mối quan hệ thân tình nhằm gây dựng thanh thế. Dựa sự che chở của nhà quan, hắn mặc sức thao túng. Các thương khách vào Lũng Châu buôn bán bị chặn đường hành hung sợ thất kinh hồn vía không dám bén mảng đến nữa. Hà Thâm càng lộng hành. Hàng hóa từ dưới xuôi lên, hắn bán cắt cổ. Còn sản vật Lũng Châu, hắn ép mua giá rẻ mạt. Người cả gan chống đối, hắn sai bọn tay chân đánh cho lìa lọi rồi đốt phá nhà cửa, gia sản cả đời làm lụng chắt chiu bỗng chốc ra tro. Với thủ đoạn đó, chẳng bao lâu, hắn trở nên giàu sụ, sống vương giả chẳng khác các bậc quyền quí dưới xuôi.
***
Điều Hà Thâm nói với thuộc hạ quả không sai. Bởi ở Lũng Châu, có không ít những cao thủ ngang dọc, coi trời bằng vung. Trong đó có Đoàn Dự, một tay kiếm cự phách từng làm đầu lĩnh đám lục lâm thảo khấu. Bị quan quân truy bắt, đồ đảng tan rã, Đoàn Dự bí thế phải vào Lũng Châu ẩn thân, sống bằng nghề vào núi tìm trầm. Lần ấy, sau mấy tuần trăng lặn lội trong rừng sâu, Đoàn Dự may mắn trúng được cả cân kỳ nam, loại bạch kỳ quí hiếm. Tin ấy tới tai Hà Thâm. Đêm đến, theo lệnh của hắn, đám tay chân hùng hổ kéo tới vây kín nhà Đoàn Dự. Tên cầm đầu thét lớn:
- Đoàn Dự đâu? Ra mau tao bảo!
Biết có biến, Đoàn Dự cầm gươm bước ra. Tên cầm đầu cao giọng:
- Khôn hồn thì nộp ngay số kỳ nam cho bọn tao. Bằng không thì đừng có trách.
Đoàn Dự quát:
- Láo xược! Đám chuột nhắt chúng mày chán sống rồi thì phải?
- Giết nó cho tao! Thằng cầm đầu hét lên.
Một tên đàn em hung hăng múa đao xông tới. Nhanh như chớp, Đoàn Dự đảo mình vung gươm, ánh thép lóe lên, tên đàn em hứng trọn nhát chém ngã nhào xuống. Gã cầm đầu chưa kịp trở tay đã bị mũi kiếm Đoàn Dự xuyên qua người đổ gục. Đoàn Dự trừng mắt nhìn. Bọn còn lại khiếp vía lùi dần rồi quay lưng ào chạy. Bà con xóm giềng nghe chuyện kéo tới thì việc đã rồi. Ai cũng lo cho Đoàn Dự. Mời tất cả vào nhà, Đoàn Dự nói:
- Bàn tay tôi đã vấy máu bọn cẩu trệ ấy tất chúng sẽ báo thù. Nay tôi quyết liều với chúng một phen, có chết cũng cam lòng.
Có người bất bình lên tiếng:
- Tên Hà Thâm kia cậy thế hiếp người quá quắt. Từ khi hắn đến, người Lũng Châu mình làm cật lực đổ mồ hôi sôi nước mắt mà cơm chẳng đủ ăn, áo không có mặc. Hắn đã cướp đi cuộc sống êm ấm của Lũng Châu. Không thể chịu đựng mãi được.
Nỗi uất ức dồn nén lâu ngày nay bộc phát, mọi người đều sôi sục căm phẫn, hoa tay múa chân, tố khổ tố ác, thề sống chết một phen. Tiếng la ó mỗi lúc một lớn:
- Phải bắt nó đền mạng!
- Đúng thế! Kéo ngay tới nhà nó hỏi tội, còn chần chờ gì nữa.
Bỗng một giọng nói trầm ấm cất lên:
- Các ông hãy bình tĩnh. Phải trù tính trước sau chu toàn. Nóng vội quá có khi hỏng việc.
Người vừa nói là Điền Sinh. Chàng tuổi tam thập, thuộc hàng khoa bảng, thi đỗ hạng Sinh đồ, được bổ nhiệm làm Huấn đạo. Nhưng bấy giờ ở Đàng Trong, chúa Nguyễn Phúc Thuần yếu hèn, Quốc Phó Trương Phúc Loan chuyên quyền, loạn lạc khắp nơi. Thân phụ Điền Sinh là quan triều, vì cương trực chống lại đám gian thần xu nịnh nên bị hãm hại. Chàng vứt bỏ tất cả, một thân một mình trốn vào Lũng Châu. Là người chí khí, sống thanh cao, Điền Sinh được nể trọng. Đoàn Dự dịu giọng:
- Ông có cao kiến gì thì nói cho chúng tôi nghe thử.
Điền Sinh chậm rãi:
- Muốn hành sự thì việc cần kíp là cử người chỉ huy để thống nhất hành động.
Mọi người nhôn nhao:
- Ông ấy nói đúng đấy. Nhưng nên chọn ai đây?
Chờ cho tiếng ồn ào lắng xuống, một bậc trưởng thượng đứng lên bảo:
- Điền Sinh đa mưu túc trí là người xứng đáng nhất.
Sau một hồi bàn bạc, ai nấy đều nhất trí tôn Điền Sinh làm thủ lĩnh. Chàng nói:
- Được mọi người tín nhiệm, tôi xin nhận trọng trách này. Trước hết, ta phải diệt tên ác tặc Hà Thâm trừ hại cho dân. Việc ấy không khó, nhưng khó ở chỗ bọn quan lại sâu mọt kia sẽ không để yên. Lũng Châu dậy cơn bình địa ba đào và không còn là nơi dung thân của ta nữa. Chỉ còn cách kéo lên Linh Sơn giương cao cờ nghĩa, tập họp lực lượng, làm chủ một cõi. Đường lên núi gập ghềnh hiểm trở. Ta dựa vào địa thế trời cho đó mà đối phó với quan quân.
Đoàn Dự tiếp lời:
- Điền Sinh nói không sai. Tôi từng lặn lội khắp Linh Sơn, thông thuộc địa hình. Trên ấy có thể lập căn cứ được.
Nhiều người hăng hái hưởng ứng. Điền Sinh dứt khoát:
- Ai dốc lòng thì mau về sắp xếp việc nhà rồi ra bến sông Lũng Châu. Đầu giờ Tý là khởi sự. Đừng trễ hẹn.
Nghe đám thuộc hạ chạy về kể rõ sự việc, Hà Thâm chột dạ. Hắn cắt đặt canh gác cẩn mật. Trong phòng riêng, hắn đi đi lại lại vắt óc tìm cách xử trí. Tội trạng Đoàn Dự đã rành rành. Báo quan ư? Không đơn giản thế. Hắn thừa biết dính dáng đến quan quyền thì cơ sự thêm phiền hà, bởi các ngài ấy một khi có được cái cớ thì mặc sức mà bóp nặn kiếm chác, không khéo cốc mò cò xơi. Hay là chín bỏ làm mười, mua chuộc Đoàn Dự làm tay chân? Được thế thì có thêm nanh vuốt. Nhưng bằng cách nào? Hắn lại đăm chiêu nghĩ ngợi. Nguyệt Thẩm, nàng hầu yêu của hắn chợt thức giấc hỏi:
- Chuyện gì làm ngài phải lo lắng như thế?
Hà Thâm cau mặt:
- Việc của ta, nàng đừng bận tâm.
Biết tính Hà Thâm thường bẳn hẳn lúc gặp chuyện khó nghĩ, Nguyệt Thẩm không nói nữa. Nguyệt Thẩm đẹp mặn mà, tính nết đoan trang hiền thục. Cha nàng là thầy đồ dạy học ở Lũng Châu, cảnh nhà thanh bần. Nàng trước đã có hẹn ước với Điền Sinh. Duyên tình đã thắm. Nhưng thân phụ lâm bệnh hiểm nghèo, bệnh tình kéo dài, không tiền chạy chữa. Thương cha già đau đớn vật vã, nàng đành đoạn tình với Điền Sinh, bán mình vào cửa Hà Thâm để lấy tiền thuốc thang cho cha. Vốn háo sắc, có được Nguyệt Thẩm, Hà Thâm nuông chiều hết mực. Nhưng hắn coi Nguyệt Thẩm chỉ là nàng hầu chốn buồng the…
Đúng lúc đó, một tên tay chân hấp tấp chạy vào, kề tai hắn nói nhỏ một hồi, Hà Thâm biến sắc mặt, không ngờ sự việc lại diễn ra ngoài sự toan tính. Hắn đi vội ra cửa. Một lúc sau, có tiếng quát tháo ầm ầm, tiếng đao kiếm chan chát, bốn bề lửa cháy rừng rực… Nguyệt Thẩm hốt hoảng quắn quíu tìm chỗ ẩn nấp… Cửa phòng bị đạp mở toang, hai người lạ cầm đao xông vào. Thấy nàng, một người lừ lừ tiến đến vung đao lên.
- Dừng tay! Không được giết bừa!
Điền Sinh vừa nói vừa bước nhanh vào, người kia hạ tay đao, thắc mắc:
- Ả chính là nàng hầu của tên ác tặc, lẽ nào tha.
- Cứ bắt giải đi. Rồi xét sau.
***
Những người tụ họp kéo lên lập trại ở một trảng đất cao chót vót trên núi Linh Sơn, bên cạnh dòng suối trong vắt. Đứng đây có thể nhìn bao quát cả vùng đồng bằng mênh mông và trông dòng sông Lũng Châu như một sợi nước bạc uốn lượn đến tận chân trời xa thẳm. Lập trại xong, Điền Sinh cắt đặt mọi việc rõ ràng. Xong đâu đó, chàng mới ra sau trại, nơi Nguyệt Thẩm bị “giam giữ”. Ngày lập trại, theo lệnh chàng, Nguyệt Thẩm được xếp ở chỗ riêng. Chàng cắt cử người thân tín canh giữ cẩn thận “tù nhân” này nhưng thực ra là ngấm ngầm bảo vệ nàng. Vừa thấy Nguyệt Thẩm, Điền Sinh không khỏi bồi hồi. Nguyệt Thẩm tỏ vẻ lạnh lùng hỏi:
- Sao chàng không để họ giết em đi cho khỏi vướng bận?
Điền Sinh từ tốn:
- Nàng không có tội để phải chết nhưng là nàng hầu của kẻ mà ai cũng hận đến xương tủy nên không thể tha. Chỉ tiếc là chưa giết được tên ác tặc đó cho hả nỗi căm giận của mọi người.
Nguyệt Thẩm hỏi:
- Ông ấy còn sống à?
- Hắn đã chạy thoát.
Ngừng một lúc, Điền Sinh nói tiếp:
- Nàng cứ ở tạm như thế, rảnh việc, ta lại tới thăm.
Chàng âu yếm nhìn Nguyệt Thẩm rồi quay lưng đi về phía khu trại chính.
Bề ngoài, Nguyệt Thẩm dửng dưng với Điền Sinh nhưng lòng nàng đang dậy sóng. Nàng oán trách Hà Thâm. Dù sao cũng đồng tịch đồng sàng, chung sống bấy lâu, vậy mà khi gặp biến loạn, lại bỏ mặc nàng mà trốn đi một mình. Còn Điền Sinh, xưa vì báo hiếu với cha, nàng đã phụ chàng. Vậy mà chàng không một lời oán trách. Nay lại thêm ơn cứu tử, bảo bọc, chở che nàng lúc hiểm nguy. Và nàng nhận ra trong mắt chàng vẫn còn nguyên sự say đắm nồng nàn. Điều đó càng làm nàng hết sức khổ tâm. Những rung động của ngày xưa tưởng chừng đã thành tàn tro nguội lạnh, nào ngờ vẫn âm ỉ như đốm than hồng bỏng rát tâm can. Lòng nàng càng thêm tê tái não nề…
***
Đêm đã khuya nhưng Nguyệt Thẩm không sao chợp mắt. Nàng đứng dậy bước ra ngoài. Người nghĩa binh gác cửa ngồi ngủ gà ngủ gật. Không gian yên ắng, khí trời lành lạnh, trăng vàng gầy guộc tỏa ánh sáng nhợt nhạt ảo mờ trên các vòm lá cây. Chợt nàng nghe có tiếng khóc tỉ tê, ai oán văng vẳng từ phía giam giữ tù nhân. Nàng đi về hướng đó. Một nhóm người bị trói vào những chiếc cột gỗ tròn. Thấy nàng, người đàn bà ngoài cùng cất lời rên rỉ:
- Chúng tôi còn mẹ già, con dại. Xin thương tình tha mạng.
Nguyệt Thẩm hỏi, người đàn bà kể vắn tắt. Thì ra, đây là một gia đình về quê mừng thọ thân mẫu. Trên đường đi bị Đoàn Dự bắt, cướp hết của cải… Cả nhóm người van lạy thảm thiết… Nàng chạnh lòng xót thương liền mở trói rồi chỉ đường bảo họ trốn. Nhóm người chưa kịp đi thì bỗng nghe tiếng trống báo động xé toang màn đêm. Đoàn Dự dẫn toán nghĩa binh rầm rập chạy tới:
- Kẻ nào dám thả chúng? Đoàn Dự vểnh râu quát.
- Là tôi, Nguyệt Thẩm lên tiếng.
Biết chuyện riêng của nàng với Điền Sinh, Đoàn Dự lúng túng khó xử. Cũng vừa lúc Điền Sinh đến:
- Chuyện gì làm náo động vậy?
Nguyệt Thẩm kể rõ sự việc. Nghe xong, Điền Sinh nghiêm sắc mặt nhìn Đoàn Dự:
- Ta nhóm họp nghĩa sĩ ở Linh Sơn là để làm điều nhân nghĩa, trừng trị bọn quan tham, ác bá cường hào, lấy của bọn chúng chia cho dân nghèo. Vì lẽ đó mà lòng người ủng hộ, nghĩa sĩ theo về ngày mỗi đông. Sao ông lại hành động như bọn sơn tặc cướp bóc, hà hiếp dân lành làm mất thể diện nghĩa quân? Lần này ta tha cho, nếu còn tái phạm thì đừng trách ta vô tình.
Lúc mới lên Linh Sơn, Đoàn Dự ngầm có ý coi thường Điền Sinh. Dưới mắt Đoàn Dự, Điền Sinh chỉ là một thư sinh. Nhưng qua một lần tỷ võ ở sơn trại, có dịp thử gươm với Điền Sinh, Đoàn Dự bất ngờ nhận ra chàng là một tay kiếm tuyệt luân. Kiếm pháp của mình còn kém mấy bậc. Đoàn Dự khâm phục bội phần, và từ đó nhất nhất nghe lời sai bảo của thủ lĩnh. Nghe Điền Sinh quở trách, Đoàn Dự hứa không làm những việc sai trái ấy nữa. Quay sang Nguyệt Thẩm, Điền Sinh nói:
- Xin cảm kích bội phần. Không có nàng, Linh Sơn đã bị vết ố khó mà gột rửa được.
Điền Sinh buộc Đoàn Dự trả lại hết những thứ đã cướp của nạn dân, rồi dẫn họ xuống núi… Việc xảy ra làm Điền Sinh thêm ưu tư. Từ ngày lên Linh Sơn, chàng luôn thấp thỏm trong lòng. Chàng khinh ghét triều đình hủ bại, mang mối thù không đội trời chung với bọn gian thần lộng quyền, quyết trừ khử chúng để rửa hờn cho thân phụ và bá tánh khổ đau. Ý nghĩ ấy luôn nung nấu trong đầu. Đêm đêm, chàng mơ mặc giáp trụ dẫn đoàn binh mã, quân dung oai hùng, tinh kì phấp phới nhắm kinh kì thẳng tiến... Chàng khao khát giương cao ngọn cờ đại nghĩa, dựng xây nghiệp lớn… Nhưng ngặt nỗi ở Linh Sơn ai là người đồng điệu để chia sẻ nỗi lòng? Tìm đâu hiền sĩ bàn mưu lúc gian khó? Còn nghĩa sĩ hầu hết là những người ăn nói bỗ bã, đầu óc chật chội, chỉ lấy việc gần làm trọng, không thấy điều xa. Cứ thế thì bao giờ chàng mới được thỏa nguyện đây?
***
Sau cái đêm chết hụt ở Lũng Châu, lại mất Nguyệt Thẩm cùng gia sản đã cố công tích góp, Hà Thâm tức lộn ruột. Hắn rắp tâm trả thù cho bằng được. Sáng hôm đó, hắn vào dinh quan Tuần phủ báo vụ nổi loạn. Không chậm trễ, quan Tuần phủ làm giấy bẩm báo quan Trấn Thủ dinh. Lập tức, đạo cơ binh do viên Chưởng cơ chỉ huy được điều động đi đánh dẹp. Tiến đánh Linh Sơn, binh lính phải vất vả trèo đèo lội suối, len lách qua rừng cây rậm rạp, gai góc um tùm, lại thêm bẫy cạm giăng giăng, hầm chông khắp chốn. Nghĩa quân lại thoắt ẩn thoắt hiện, phục kích bất ngờ... Đạo cơ binh cực nhọc đánh mấy tháng trời, tiêu hao lực lượng vẫn không thắng nổi… Một hôm, Hà Thâm xin vào gặp quan Tuần phủ dâng kế đánh Linh Sơn. Quan Tuần phủ khoát tay bảo tả hữu lui ra hết rồi nói:
- Xem ra bọn giặc này quá lợi hại. Chúng dựa vào sự hiểm yếu của Linh Sơn mà cầm cự dai dẳng. Quan Trấn Thủ dinh rất phiền lòng. Ta ăn không ngon ngủ không yên. Nếu ông hiến kế phá được đám giặc ấy, ta sẽ bẩm báo quan Trấn Thủ Dinh trọng thưởng cho.
Hà Thâm bước tới gần:
- Bẩm quan, kế của tôi là thế này.
Nghe hắn nói một thôi, nét mặt quan Tuần phủ giãn ra. Quan mừng rỡ vỗ mặt bàn đánh bốp:
- Được! Được lắm! Cứ theo vậy mà làm!
Ở trại quân, sau việc thả các nạn dân, Nguyệt Thẩm được mọi người tin cậy. Ngày ngày, nàng chăm lo bữa ăn cho nghĩa quân, săn sóc những người bị thương. Mỗi khi rảnh việc quân, Điền Sinh dẫn nàng đi quan lãm cảnh đẹp kì thú Linh Sơn. Lúc mặt trời lên, ngồi trên mỏm đá cheo leo, mê mải nghe những chú chim rừng tấu lên khúc ca rộn ràng chào đón ánh vàng sáng đẫm cỏ cây; hoặc khi chiều xuống, mặc sức ngắm hoa sim tím ngan ngát cả triền núi; hoặc vào các buôn làng thăm hỏi, trò chuyện với những người dân mộc mạc sống âm thầm trên Linh Sơn từ bao đời nay… Lòng nàng trở nên thanh thản, nhẹ nhàng và thấy đời mình thật là ý nghĩa…
Một hôm, có người tới gặp nàng. Hắn là người do Hà Thâm sai đến. Hắn nói:
- Dò biết được tin bà, ông mừng lắm. Theo lệnh ông, tôi bất chấp nguy hiểm trà trộn vào đây để gặp bà. Ông luôn mong đợi khoảnh khắc được trùng phùng.
Hắn còn gặp riêng nàng mấy lần nữa. Lúc trò chuyện, nàng dùng lời lẽ khéo léo đưa đẩy… Một hôm, đảo mắt quanh quất không thấy ai, hắn liền đưa cho nàng mảnh giấy gấp nhỏ. Nguyệt Thẩm vừa đọc xong, hắn vội lấy lại mảnh giấy, vo tròn bỏ vào miệng nuốt chửng:
- Bà cứ làm đúng những gì ông đã viết trong thư. Việc xong, bà lập công lớn đó. Ông sẽ đền đáp xứng đáng cho bà.
Nguyệt Thẩm ra vẻ suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Về nói với ông tôi sẽ làm y như thế.
***
Hà Thâm mừng vô kể. Hắn đã đánh một canh bạc tất tay. Và mọi việc đang diễn ra thuận lợi đúng như hắn mong muốn. Hắn gật gù khoái trá, đúng là trong họa có phúc. Rồi có tin từ Linh Sơn. Theo mật báo, chiều nay nghĩa quân mở tiệc khao quân. Gói thuốc mê hắn đã gửi cho Nguyệt Thẩm… Thời cơ hành động đã tới, hắn vội vào dinh quan Tuần phủ. Quan Chưởng cơ được mời tới, đạo cơ binh nhận lệnh xuất phát…
Tên thuộc hạ dẫn đường, Hà Thâm cùng quan binh lặng lẽ theo sau. Giữa canh hai mới tới nơi. Không một bóng quân canh. Phía trước là những dãy lều trại mờ ẩn im lìm. Hà Thâm rút kiếm ra. Phen này, chính hắn kết liễu tính mạng những kẻ nổi loạn ở Lũng Châu. Chính hắn chứ không phải ai khác. Thử xem chúng mày có thoát khỏi tay Hà Thâm này không? Ngọn lửa thiêu đốt thương điếm hôm nào giờ nóng bừng bừng trong người hắn. Viên Chưởng cơ ra hiệu quân lính xông lên. Nhưng… Lạ thay! Các lều trại đều trống không… Viên Chưởng cơ gào to: “Trúng kế rồi, mau rút thôi!”. Bỗng lửa cháy bốn bề, tên bắn rào rào, nghĩa quân tứ phía xông ra. Quan chưởng cơ trúng tên chết ngay tại trận. Quân lính rối loạn tháo chạy, lớp chết, lớp bị thương vô số kể. Hà Thâm chợt hiểu. Chính là Nguyệt Thẩm! Hắn điên tiết, một kẻ già đời lão luyện như hắn lại sa cơ thất thế bởi tay một con đàn bà! Nhưng đã muộn… Đoàn Dự xuất hiện, thanh kiếm lăm lăm trong tay. Đoàn Dự nhằm người hắn chém xả xuống một nhát trí mạng.
***
Thua trận thảm hại, quan Trấn Thủ dinh viết bản tấu gửi về triều xin tinh binh thảo phạt. Quân triều vào Lũng Châu hạ trại, hàng hàng lớp lớp, chiêng trống rung trời thị uy. Binh hùng tướng mạnh nhưng qua mấy trận giao tranh quyết liệt vẫn không khuất phục nổi Linh Sơn. Tuy nhiên binh triều càng lúc càng thắt chặt vòng vây, quyết san bằng Linh Sơn. Chiều hôm đó, đất trời ảm đạm, lều trại tiêu điều. Điền Sinh tập họp tất cả nghĩa quân lại. Chàng nói với mọi người điều mà luôn mấy hôm, chàng thao thức suy nghĩ:
- Chúng ta tụ nghĩa bởi mục đích diệt ác trừ gian, vì căm ghét sự mục ruỗng xấu xa nơi miếu đường khiến lòng dân bất phục. Nhưng giờ lực yếu binh mỏng, cứ tiếp tục cầm cự tất sẽ bại vong. Chi bằng ta dốc toàn lực đường đường chính chính đánh một trận sấm sét cho chúng biết nghĩa khí sáng ngời của Linh Sơn. Trận đánh này lành ít dữ nhiều. Ai không muốn tham gia, ta cho phép theo đường bí mật rời sơn trại.
Các nghĩa binh đồng loạt nói:
- Chúng tôi thề theo thủ lĩnh đến cùng.
Điền Sinh xúc động:
- Được sát cánh cùng anh em trong trận quyết chiến vì đại nghĩa, có chết tôi cũng vui lòng.
Đoàn Dự bước tới trước mặt Điền Sinh, giọng khảng khái:
- Thủ lĩnh cứ ra lệnh. Có nhảy vào biển lửa núi đao, Dự tôi cũng sẵn sàng.
Điền Sinh thân mật vỗ vai Đoàn Dự:
- Tôi thật may mắn có một bằng hữu tốt như ông trong thời khắc sinh tử này.
Các nghĩa binh trở về vị trí chuẩn bị cho trận đánh. Ai nấy đều hăng hái, gương mặt rạng ngời. Khi người cuối cùng đi khuất, Điền Sinh dịu dàng bảo Nguyệt Thẩm nãy giờ vẫn đứng lặng im bên cạnh:
- Bây giờ nàng có thể trở về Lũng Châu được rồi.
Nguyệt Thẩm thổn thức:
- Thân phụ đã mất, người thân không còn, em trở lại nơi ấy làm gì nữa.
Lệ nàng trào bờ mắt:
- Cho em được ở lại Linh Sơn với chàng.
Điền Sinh nhìn vào mắt Nguyệt Thẩm:
- Từ hôm nàng giúp trừ được tên ác tặc Hà Thâm, ta đã xem nàng hơn một hồng nhan tri kỉ. Trong cuộc đời đầy sóng gió của ta, lúc này có nàng bên cạnh thì còn hạnh phúc nào bằng.
Nguyệt Thẩm nép mặt vào ngực Điền Sinh. Vòng tay ôm lấy nàng, cảm xúc mê ngọt dâng trào, chàng không để ý gì tới chung quanh nữa…
Mưa lất phất, màn mưa dần giăng trắng bầu trời… Bất chợt có tiếng sấm rền làm rung chuyển cả Linh Sơn…
P.H.H
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét