giấc mộng
đã có lúc anh nghĩ về mái ấm
những đứa con bên người vợ ngoan hiền
hiên trăng sáng hai vợ chồng đối ẩm
đâu cần gì ngoài một ánh trăng nghiêng
anh lãng mạn mà đời thì cay nghiệt
mái hiên xưa chỉ trong giấc mơ đời
cơm áo đó giữa cuộc đời thua thiệt
nên cuối cùng em cũng bỏ cuộc chơi
anh không trách bởi có gì đáng trách
mái tranh nghèo đâu dung được đời nhau
tội nghiệp anh giữa mê cuồng đói rách
vẫn thầm mơ trăng huyền diệu trên đầu
chỉ mong sao phận người đầy dông bão
vẫn còn nguyên như giấc mộng thơm lành
những đứa con và em và cơm áo
đừng xa dần ở giữa trái tim anh...
mùa hoa giấy
hỡi người năm cũ về chưa
mùa hoa giấy rụng năm xưa đã tàn
còn đây lại những úa vàng
mây che đầu núi mưa ngàn cuối sông
xưa em thả tóc bềnh bồng
chùm hoa giấy đỏ bến sông rực chiều
có người ngồi vớt đìu hiu
màu hoa chạm gió trông theo ngập ngừng
nhớ gì như nhớ người dưng
bến sông buổi ấy mưa xuân lần về
màu hoa dài ngút sông mê
đỏ tươi như lỡ câu thề tơ vương
nhưng tình là cõi mù sương
lần đi bỏ lại yêu đương bên trời
mùa hoa giấy buổi xa người
héo hon rụng đỏ một thời lặng câm
chiều nầy tôi lại về thăm
tìm mùa hoa cũ ...
bâng khuâng khẽ buồn...
nhẹ gót chân người
thì thào ngọn cỏ vàng phai
mang theo nghìn dấu chân ai khẽ khàng
em hay là bóng trên ngàn
mà đem cơn gió địa đàng trao tôi
nhẹ thôi nầy gót chân rời
tôi ngơ ngác đứng bên đời đợi em
ngoan nghe mưa ướt chân mềm
mai sau tôi nhớ êm đềm môi ngoan
vườn xưa chim ngủ mơ màng
nghe thiên thu gọi lá vàng chao nghiêng
ngủ đi em mộng thật hiền
chân ai khẽ bước lạc miền yêu thương
chút tình đọng mãi tơ vương
em thơm áo lụa chiều ươm giấc hồng
đêm nâng nhẹ gót bềnh bồng
có người đợi hái tình nồng trao em...
N.M.P
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét