Sắc tím nhạt nhẹ với những cánh hoa nhỏ li ti từng chùm rộ sắc giữa tán lá xanh mởn vừa đâm chồi của hoa xoan thật sự gây thương nhớ cho bất cứ ai trong cái bảng lảng của những ngày đầu xuân. Cứ độ cuối tháng giêng khi những mai, những cúc đã thôi khoe sắc, khoác lên mình tấm áo của lộc lá xanh ngời và những chùm trái kết tinh cho những mầm xanh mới. Ấy là lúc những cây xoan đã ngủ đông một giấc dài, những cành cây khẳng khiu ngái ngủ vươn chồi khi những tia nắng xuân đánh thức. Lạ thay bao giờ cũng vậy xoan sẽ bung những chồi hoa trước khi những chiếc lá được nhựa sống ươm mầm. Có lẽ vì vậy mà nó mang nét đẹp rất riêng. Mùa xoan tháng giêng cũng đặc biệt vô cùng, trong làn sương sớm hoa xoan như chìm trong sắc sương, vẻ đẹp ẩn nhẹ mà những người tinh ý nhận ra cái mùi xoan thoang thoảng trong gió sớm, nhận ra cái tím phớt thì mới biết được hoa xoan đang bung tỏa thật nhiều… Khi làn sương đã tản đi, ánh nắng xuyên qua tán mây trắng trôi lững thững thì hoa xoan hiện lên tinh khôi và nhẹ nhàng, chẳng rực rỡ nhưng đủ đắm say cho bất cứ kẻ yêu hoa nào.
Mùa xoan bao giờ cũng gây ra những cái thương nhớ, trước tiên ấy là những ngày Tết cả nhà đoàn viên, những thành viên đi xa sau một năm mới đông đủ quây quần bên mái ấm, để nói cười rộn ràng. Mùa xoan nở ấy là lúc lại tất tả trên những chuyến hành trình mưu sinh trở lại, ấy nên có người đã trách tội cái màu hoa xoan kia sao đẹp mà mang lại cái buồn lòng đến lạ.
Với tôi thì hoa xoan thương nhớ vô cùng. Những năm cấp ba học trường huyện, sáng tinh mơ khi gà gáy ò ó o báo thức mẹ đã giục dậy lo mà sửa soạn đi học. Nhà cách trường tận bảy, tám cây số đường đi lấp ló những cây xoan ngả nghiêng trong sương sớm, trong cái rét ngọt đầu xuân mùi xoan dường như làm cho cơn ngái ngủ tan biến và tâm hồn dịu vợi trong sương mai. Những năm học trò cũng đã tương tư cái thời áo trắng, cũng đã nhớ cái bóng dáng ai kia mỗi bận tan trường. Đạp xe vội lướt qua để ngắm ai kia một cái rồi ngại ngùng chạy nhanh sợ bắt gặp và sợ đám bạn đi cùng trêu chọc. Một hôm đánh bạo vít một cành hoa xoan đẹp nhất, rộ những hoa màu tím để trong giỏ xe người ta với bức thư tay nói lên tấm lòng. Rồi người ta cũng đọc được, ánh mắt dịu dàng đến lạ, bứt mấy cái nụ xoan mà nói khẽ, thương người ta mà sao thấy người ta là né tránh. Cô bé ấy có biết đâu có một gã không dám nhìn vào đôi mắt, luôn đứng sau mấy cái cột lớp mà nhìn ngắm, mà ước ao… Để rồi nhờ cành xoan đưa lối mà đã có thể đạp xe cùng nhau đi học mỗi sớm dưới tán xoan tím rộ rơi từng bông lên mái tóc người thương. Để ngày hè ngồi dưới tán xoan xanh mát, lấy mấy cộng xoan vẽ trên nền đất mấy trái tim yêu thương.
Rồi thời gian trôi, kẻ đi học xa, người nam kẻ bắc, cái tình học trò cũng xa theo những năm tháng và cả những chuyện cả hai không dám nhắc. Mỗi ngày Tết về lại gặp nhau trong mỗi buổi họp lớp, lại cười khúc khích như xưa, thoáng thấy mùa xoan nở để rồi nhắc nhớ kỉ niệm ngày nào, cái trùng phùng thấm thoắt lại chia tay. Ngày tiễn người ta đi lại gã vẫn vít một cành xoan rồi cười đưa người ấy, ánh mắt kia vẫn vậy nhưng giờ màu xoan kia đã không còn bắt cầu cho nhung nhớ.
Mùa xoan lại về thắm những đường quê, đã không còn hò hẹn nhưng vẫn đong đầy màu nhung nhớ. Mùa xoan nở rộ, rồi tàn đi nhường chó sắc xanh của lá nhưng có ai biết rằng trong trái tim của một gã nào đó mùa xoan chưa bao giờ tàn theo gió thẳm của tháng năm trôi…
Đ.D.H
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét