Chạy trốn
1.
Cần phải tả thì anh có phong độ, và một điều chắc chắn bất kỳ người phụ nữ nào nhìn vào, cũng khẳng định đây là người đàn ông khoẻ mạnh, hút gái. Hải bảo tôi đừng làm nghề này nữa. Tôi ngờ hoặc đó chỉ là lời xã giao không đáng tin, như những gã đàn ông khác sau cơn bạo liệt, thỏa mãn, đè nghiến, bỏ lại tôi nằm vật trên giường rồi đi. Và bao giờ tôi cũng nhoi nhói một cảm giác đau đớn trong người, không ý thức nổi nó như thế nào. Một nỗi đau không màu, chát mặn, tim tôi đã tan nát, dòng máu thâm đen chảy dọc tâm hồn để tôi vẫn cảm giác tồn tại vật vưỡng trong đời.
- Anh có nuôi em được cả đời không mà bảo em bỏ làm. Em không thể bỏ làm, em phải kiếm tiền. Em cần tiền mà không có công việc nào khác đảm bảo cho em.
Hải ngồi bất động như một đoạn cây vô hồn, mặt hơi cúi xuống xâm xẫm làm anh trở nên yếu đuối. Anh có đầy đủ sự nhịêt tình, nhưng chắc chắn tôi không khỏi nghi ngờ điều kiện anh để chăm lo cho một đứa con gái là tôi. Anh còn vợ, còn con. Vậy thực ra tôi rất hy vọng một điều gì ở anh. Mong ai đó cứu lấy đời tôi khi còn có thể. Mà ai sẽ cứu tôi? Ai còn có thể thông cảm cho đứa con gái này. Giờ tôi sống, ý thức bảo là cho người mẹ già quanh năm ốm yếu ở quê. Không có mẹ, tôi đã khác.
- Em cứ nghỉ đi, anh sẽ nghĩ cách tìm cho em công việc khác, tốt hơn. Tin anh đi.
- Anh không cần phải miễn cưỡng làm gì. Chuyện này quá tầm tay anh. Anh cũng chỉ là người bình thường. Nói vui, anh không phải là ông sếp to.
- Nhưng...
Tôi ngăn Hải.
- Anh đừng nói nữa, hãy cứ mặc em khi còn chịu đựng được. Chỉ một thời gian nữa thôi, có vốn là em sẽ nghỉ. Cảm ơn anh về tất cả.
Chưa có ai trong những người khách đã từng hỏi chuyện về tôi, quan tâm đến tôi như vậy. Họ biết tôi chỉ là một con gái điếm. Khi bước ra đời, tôi mong tất cả mọi người cũng hãy coi tôi như vậy. Và tự thấy mình dễ làm việc hơn khi ở địa vị dưới đáy xã hội người ta quen gọi. Điếm cũng là một nghề, có cầu có cung. Cũng làm hại người như thường, cũng nâng niu người như thường, cũng kiếm tiền bằng thủ đoạn, chọn lựa, chua ngoa, dè bỉu, khinh bỉ, bỉ ổi... Ngày đầu gặp nhau Hải đã tỏ ra thành thật không giấu giếm khi nói chuyện. Anh có vợ và đó là một người đàn bà gầy gò đen đúa. Tôi gặp chị một lần trên phố, dịp hai người giận nhau. Anh nói anh chán vợ. Những gã đàn ông còn giàu ham muốn, mà người vợ thì đã nhàu nhĩ quá theo thời gian có còn chung thuỷ được không? Cái ham muốn bùng lên, hẳn là chưa phạm phải cũng đã tội rồi. Tư tưởng chán vợ, muốn phá bĩnh, đem những gì đã từng gây dựng, cái gọi là hạnh phúc ra đánh đổi, vài giây cảm xúc,vài giây thoả mãn, vài giây cuộc đời, ngoại tình. Hải là một trong số đó. “Anh không chịu nổi mãi con mẹ già” - Anh nhăn nhó nói.
- Thôi, anh về đi, về với vợ anh đi, các con anh nữa. Họ đang cần anh đấy, hãy mặc em.
- Không - Hải lắc đầu - anh phải ở đây với em. Về nhà anh có cảm giác vào tù. Em hãy cho anh sự thanh thản, là được gần em.
Tôi nổi cáu:
- Tôi chỉ là một con điếm, anh về đi. Tôi không có gì để anh ở lại. Đi đi.
- Kìa, sao em lại như vậy, anh chưa...
Tôi ném vù cái gối về phía Hải, tiếp sau là đĩa hoa quả trên bàn. - Thằng đàn ông nào cũng vậy thôi. Tôi hét lên, không thể bình tĩnh được, bàn tay bỗng chốc gân guốc nổi, giận dữ. Thà làm cơn gió cát te tát vào anh, để rồi vùi tắt ngọn lửa đang chuẩn bị bùng cháy.
Hải đi thất thểu mệt mỏi, ánh mắt cũng mệt mỏi. Tôi đổ xuống giường, ngoài trời như đang mưa to.
2.
Tháng trước, một gã đàn ông to béo đến tìm tôi. Tự nhận mình phong độ, cứ cho như vậy. Để moi được tiền từ trong túi hắn, trong túi tất cả những gã đàn ông, tôi chịu đựng cả. Cái bụng xệ kềnh càng hắn đè lên người, lên chân, lên cả đầu, nằng nặng, ngạt thở. Tôi chấp nhận cả cái miệng thum thủm của hắn hôn hít lên môi, lên da thịt, lên bầu vú... Mùi hôi miệng phả nồng nặc. Tôi nhắm mắt nhắm mũi cho qua chuyện. Hắn tưởng tôi có cảm xúc thật, hỏi: “Em sướng à?”. Tôi vờ gật. Hắn làm mạnh hơn. Nhưng hắn yếu, một lúc đã thở phì phò, nằm ngửa ra, trông ngồ ngộ. Rõ chán!
Hắn lôi ra một nắm tiền lẻ đưa tôi, bảo đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Tôi nhìn nhanh vào tay hắn, thấy số tiền cũng kha khá. Vậy là đựơc. Tiền thì tiền. Hắn mua thì bán.
Nào thì nhiệt tình.
Quen rồi, trong quãng đời này tôi gặp không biết bao nhiêu cảnh huống. Người tôi, cái thân thể nhàu nát đã chịu bao thân thể đàn ông khác đè lên, gày có, béo có, vừa vừa cũng không thiếu. Trong những cái bụng này là gì nhỉ, tôi thầm tưởng tượng, có thể là rượu, bữa lẩu, vài ký hoa quả, hay một phần công trình, một đoạn đường, một ít ngân sách... Phải mất bao nhiêu thời gian sinh sống đất này, những thứ ấy mới bơm mớm vào đầu đứa con gái kém thông minh. Nhưng rõ ràng, chuyện tương tự như thế xảy ra là hiển nhiên (Vậy thì cái bụng tôi, đã phải chịu ngần ấy thứ đè lên thật sao!) Tôi cũng đã học được thế nào là tiền chùa. Lại còn chịu trận những kiểu hành hạ đòi hỏi quá đáng khiến đôi lúc thấy ghê sợ. Tôi căm ghét mùi hôi miệng đàn ông. Nhắm mắt lại, bảo đó là nhiệm vụ, là con đường duy nhất để tồn tại, ngày mai qua đi...
Hắn cũng bảo sẽ cứu đời tôi. Em ơi sao em khổ thế, thân gái dặm trường. Cha đẻ em là gã trời đánh thánh vật. Tôi bịp miệng hắn “Anh đừng nói vậy” “Em còn bênh cha mình à?” “Dù sao người ta cũng là cha em, chỉ em mới được chửi ông ấy”. Hắn thôi, chiều em. Tôi hỏi xem hắn có thể cứu tôi bằng cách nào? Cho tôi tiền ư, hay sẽ lấy tôi làm vợ? Lúc này thì hắn cười, cái cười nhạt như nước ốc. Đôi mắt một mí kiểu “dê già” chơm chớp rất hài.
- Anh có thể đuổi vợ anh để đón em về không? Tôi hỏi.
- Cô em cũng nanh nọc lắm. Thôi đựơc rồi, thưởng thức đi đã.
Hắn ôm ghì lấy tôi, thật chặt. Từ hôm trước đến hôm sau, trừ những khi ăn, hắn đòi tôi ở trên giường với hắn suốt, làm tình rồi nghỉ nói chuyện, chuyện chán lại làm tình. Người tôi bải hoải, chỉ hắn là sung sướng thoả mãn.
Tôi tin, hơn mười tiếng đồng hồ là bao cuộc mưa gió. Tôi cố làm hắn thoả mãn để nuôi dưỡng mục đích mình, hy vọng đời tôi sẽ khác. Sờ xuống bụng, nhoi nhói đau, tôi cười miễn cưỡng.
- Em đi chơi với anh nhé? - Hắn rủ.
- Vâng, em chiều anh. Muốn em đi đâu cũng được.
Chải lại mái tóc cho phẳng phiu, bôi thêm chút phấn cho nhan sắc mình tàm tạm (theo ý tôi). Hắn ôm ngang bụng, hôn và khen tóc tôi dài. Điện thoại trong túi đổ chuông, hắn moi ra nghe, giọng hốt hoảng: “Em đang có việc bận, thế hả anh? Kinh khủng quá! Vậy thì... em chết mất... Anh phải cứu em...” Mặt hắn đỏ tía, đấm bụp vào tường, chân đá chiếc quạt cây chổng trơ. Hắn xếch lại quần áo và chuẩn bị chạy.
- Anh phải đi, lần sau sẽ trở lại. Chào!
- Có việc gì gấp gáp vậy?
- Anh chưa nói ngay được. Thế nhé!
Tôi biết, rất nhiều cuộc điện thoại như thế báo hiệu một điều chẳng lành cho người chủ, nhất là giọng nói của hắn, sợ sệt lo lắng. Hắn đang đổ vỡ, hay sụp đổ một kế hoạch gì đó liên quan đến tính mạng. Hắn đi là có thể không trở lại.
Hắn đi rồi, tôi moi tiền từ mấy chỗ hắn đã đút ra đếm. Tàm tạm. Lao vào nhà tắm, cởi bỏ hết quần áo, lấy xà bông cọ miết đến tứa máu bầu ngực đã bị nước rãi nhớt nhát từ miệng hắn nhổ vào, cái miệng hau háu bú mút... Bao ngày tháng là tấm chiếu cái chăn cho biết bao gã đàn ông quăng quật, tưởng đã trơ lì không còn cảm giác, vậy mà lúc này thấy bất an, ghê tởm. Tắm đến tiếng đồng hồ bằng vòi hoa sen phun ran rát mà cảm giác vẫn không hết mùi mồ hôi, mùi men nồng nặc.
Hắn đã không trở lại. Dù biết điều ấy sẽ xảy ra, vậy mà tôi vẫn có ý đợi chờ, ngấm ngầm. Vì một tia hy vọng nhỏ nhoi đối với mình, tôi cũng cố tin và trân trọng. Đành coi đó là một cơn gió thoảng, một mùi mẽ hấp dẫn trên bàn tiệc nhà giàu sang trọng, chỉ ngửi thôi chứ chẳng bao giờ đụng đến được. Tôi lại khóc. Không gian ưa ứa nước và nỗi buồn. Những ngày này, tự động viên lòng cứng rắn, mà không thể nào bảo được đôi mắt đừng tuôn.
3.
Gặp Hải cách đây đúng hai năm, lúc đó tôi nghĩ anh chỉ là người khách bình thường, mua bán xong rồi đi, như bao đám mây bay qua cuộc đời. Mấy hôm sau anh quay lại, chủ động gọi tôi. Anh mặc bộ com lê, cà vạt đỏ, tươi như hoa. Tôi hỏi, anh nói rằng anh vừa cùng sếp ký được một hợp đồng béo bở. Mấy ông sếp cầm phong bì, nhảy lên xe đến quán nhậu. Việc ký kết diễn ra ngay ở quán nhậu.
- Em chiều anh chứ? Hải hỏi
- Nếu anh thích, làm cho người khác sung sướng là nghề của bọn em mà.
Hải cười sung sướng. Sau anh vào buồng tắm, kỳ cọ cho sạch sẽ. Tôi nhâm nhi quả quýt trên giường đợi anh. Hải vươn hai tay sảng khoái. Anh lên giường, ôm ngang người tôi và bắt đầu ngấu nghiến ân ái. “Anh sẽ cho em một phần thành công của anh. Một phần thưởng”. “Thưởng gì cho em nào? Tôi hỏi và áp má mình vào má anh, âm ấm, ran rát vì hàng ria con kiến và tóc mai mới cắt. Hải thục tay vào nách làm nhồn nhột cả người, tôi bụm miệng cười. “Cho em một triệu nhé, thích mua gì thì mua”. “Vâng”. Với tôi, Hải luôn hào phóng, không phải chỉ một lần mà cả những lần gặp sau nữa. Hôm đó chúng tôi có môt buổi vui vẻ bên nhau. Anh hỏi có muốn đi chơi phố? Tôi từ chối vì còn nhiều khách phải tiếp. Anh đưa tôi tiền và tạm biệt bằng một cái hôn dài. Tự dưng thấy lòng mình dâng lên niềm cảm mến khôn tả. Hay là đã yêu anh rồi? Và đêm đêm nỗi nhớ bùng lên trong căn phòng chật hẹp, tôi bỏ ra ngoài tìm một khoảng riêng cho mình.
Từ đó, cứ bốn ngày anh lại đến một lần, tôi hào phóng dâng hiến. Chưa bao giờ anh để tôi thiệt. Có được anh như một thần lộc trong đời mình, nhiều đứa con gái tỏ ra ghen tị. Chúng nói tôi có anh, thu nhập hàng tháng tăng lên gấp đôi. Nhiều đứa còn dè bỉu sau lưng. Sống cùng nhà, chung chạ tập thể, những chuyện đàn bà con gái lộn xộn xảy ra thường xuyên. Tôi không muốn mất nhiều thời giờ cho mấy chuyện cãi nhau vặt vãnh. Còn muốn hướng tới ngày mai, phải biết nhịn nhục.
4.
Nhà nghỉ N. gọi ba đứa chúng tôi đến tiếp khách, bị công an ập vào. Lúc đó có mấy người khách và nhân viên đang “hoạt động” trên phòng. Cái mật hiệu “H. ơi cho anh vào với” đã bị họ tìm hiểu căn nguyên và sử dụng. Có thể có công an từng giả khách lên phòng, gọi nhân viên. Mỗi khi có khách đang nghỉ cùng nhân viên. Cánh cửa gỗ to tướng chặn phía sau được khoá trái lại, có người đứng giữ, ai ở đằng trước muốn vào phải được sự hướng dẫn của nhân viên trực. Nếu không có nghi ngờ nào, nhân viên chỉ cần nói: “H. ơi cho anh vào với”, người giữ cửa mới mở khoá.
Cánh cửa mở ra người giữ liền bị cái dùi cui điện đặt lên đầu. Tất cả nhân viên đằng trước cũng bị như vậy. Công an nhanh chóng ào lên các tầng như con hổ săn mồi. Họ mở cửa phòng vào, theo quy định, khi thực hiện chuyện quan hệ đó không được ai khoá cửa. Công an bắt quả tang ba đôi. Trong đó có tôi.
Ba vị khách kém may mắn bị đưa đi một nơi, chắc sẽ bị phạt nặng. Ba đứa chúng tôi bị đưa đi trại ở Lộc Hà... Cảnh này chúng tôi chịu quen rồi. Chỉ là tạm ra khỏi ao tù đến một cái giếng đục khác. Không phải bị bắt giam lần đầu nên chẳng tỏ ra sợ sệt. Chủ nhà nghỉ sẽ cứu chúng tôi ra. Theo như được biết thì các trại phục hồi nhân phẩm không còn chỗ chứa. Có người mang cơm cho ăn. Công an doạ cảnh cáo. “-Lần sau bắt được sẽ cho đi tù mọt gông. Thả ra, phải về quê làm ăn lương thiện, không được tái phạm nghe chưa?”.
Tất cả đồng thanh hô “Vâng ạ, sẽ làm ăn lương thiện”. Ra khỏi cửa có đứa đã bô bô: “Về quê thì thử hỏi chúng mày còn thi thoảng có tiền uống bia không?”. Đứa khác quát đứa kia im mồm.
Ông chủ nhà nghỉ bảo phải chi rất nhiều tiền mới đưa chúng tôi ra được sau bốn ngày giam trong trại. Mồm nhai kẹo cao su, ông nhổ toẹt.
- Mẹ nó! Thế là đi đời cả tháng này. Lần sau càng phải cẩn thận.
Ông tức giận cũng vì chiến lược “Dùng gái nhà gà cán bộ” không hiệu quả. Những cô gái đẹp của nhà nghỉ được cử đi tiếp không công cho cán bộ. Hải hỏi tôi:
- Sau đây em sẽ làm sao? Có về quê làm ăn lương thiện không? Mẹ em chắc mong em lắm.
Khi đó, Hải chưa nói là sẽ cứu tôi thoái khỏi chốn này. Chúng tôi mới gặp nhau và tôi đã tâm sự với anh về hoàn cảnh mình. Để tôi đừng buồn, anh thường xuyên đến và mang cho tôi niềm vui. Tôi vì đau khổ nhiều, niềm vui dù nhỏ bé cũng trân trọng.
-Về làm sao được hả anh. - Tôi nói như khóc - Em bị đẩy đi không thể về được nữa. Chuyện vừa rồi chỉ là tình trạng bắt cóc bỏ đĩa. Công an thừa hiểu thả ra là chúng em sẽ lại đi làm, không chỗ này thì chỗ khác.
Hải thở dài, mắt anh mỏi nhừ nhìn xa xăm. Để xoá đi cơn thất vọng vừa trải qua, và ngưng ngơi nỗi buồn trong lòng tôi, anh rủ tôi đi chơi. Tôi nhận lời.
Trời nắng. Mùa hè rót lên tán phượng những chùm hoa rực lửa. Tiếng ve ran tô điểm cho hè. Tôi ôm ngang lưng anh như một tình nhân. Từ đó gắn bó với anh, một chuyện lạ lùng chưa từng thấy, không ngờ đó lại là giây phút để có sự gắn kết sau này.
5.
Tôi tự mình làm cơn nắng, bất chợt ùa mưa. Điều đó làm Hải loay xoay, và anh cố níu kéo, như cố giữ đám mây trĩu nặng đứng mãi trên trời.
- Em hãy nghe anh đi, hãy để anh làm việc đó.
Hải gọi điện, giọng tha thiết. Tôi cố tỏ ra phũ phàng. Anh quá tốt với tôi, nhưng tôi biết, điều đó lại là sự thiệt thòi với vợ con anh. Anh quan tâm đến tôi là sự chân thành, tình cảm của anh là thật. Mẹ tôi từng bị phản bội, tôi không muốn vợ Hải sẽ phải chịu cảnh ngộ ấy.
- Hãy từ bỏ ý nghĩ của anh đi. Anh cũng không cần phải gọi điện cho em. Anh đừng đến đây tìm em nữa.
Tôi cúp máy, anh lại gọi. Điện thoại rên não nuột, bần bật run. Tôi không bắt máy, sợ lại phải nghe thấy những lời quan tâm của anh. Lúc này, thực sự tôi phải chạy trốn anh, trốn khỏi sự quan tâm khắc nghiệt, và nếu tôi nhận lời, càng ngày tôi càng héo úa. Tôi đứng nhìn điện thoại, nước mắt trào ra, nghẹn ngào. Anh Hải ơi, em không muốn anh khổ vì em, anh còn gia đình. Tự em sẽ cứu đời mình.
Đêm vắng khách, đi ngủ sớm. Một đứa con gái khác gõ cửa gọi tôi dậy, nói là anh Hải tìm. Tôi chần chừ không muốn tiếp. Gọi đến lần hai, giọng nó gắt gỏng: “Mày ra nhanh kìa, để anh ấy ngồi đến sáng hay sao?”. Tôi miễn cưỡng đứng dậy. Hải đang ngồi, dáng khắc khổ trong bóng đêm, phì phèo thuốc.
- Sao em ác với anh thế? Anh gọi rất nhiều mà em không thèm nhấc máy. Em khinh anh đến thế ư?
Tôi đứng ngây người, lòng mong mỏi một sự cảm thông ở anh. Tôi úp mặt về phía nhiều bóng đêm. Hai mắt mờ nhoà.
- Anh đừng giận em, em chỉ không muốn phiền anh thôi. Hãy hiểu cho em.
- Đừng nói thế, anh làm được mà.
- Không, em tin anh anh hãy để tự em thôi. Hãy về đi.
- Kìa Vy, em...
Tôi giật giọng:
- Anh về đi, đừng nói thêm gì nữa!
- Em...
Tôi bỏ vào phòng, đóng sầm cửa. Con tim nhoi nhói đầy vết thương. Tôi là con điếm, nhưng dù sao cũng là một phụ nữ. Cần phải giữ lại một chút tự trọng trong lòng. Dứt khoát như vậy, để Hải quên đi.
Phải mất gần một tiếng đồng hồ Hải mới chịu bỏ đi. Ngần ấy giây phút tôi ngấu nghiến nỗi đau. Những đứa con gái bên cạnh gắt gỏng như tiếng còi xe: “Thôi đi bà ơi, khóc lóc nỗi gì. Không muốn gặp lần sau bảo bọn nó đuổi đi là xong, nếu hắn tìm. Như chúng tao đây, làm gì có nước mắt mà phung phí. Với lại chúng tao chẳng dễ khóc được như thế”. Đứa còn vỗ cái mông trần đen đét của mình để phản đối tiếng khóc của tôi. Sau đó mất một đêm ấy nữa, không ngủ đựơc. Tôi nghĩ về mẹ, và về ngày mai - một cái gì đó chính tôi chẳng hiểu nổi. Tôi trệu trạo nuốt nghẹn những cảm xúc vào lòng...
6.
Không muốn làm ở chốn này, chật chội và nóng bức quá. Tôi cần một chỗ có sự trú ngụ của tình người, dù là ít ỏi. Tuyệt nhiên ở đây không có. Khi lòng đã dâng lên cảm giác chán nản thì không muốn làm gì. Tìm cách bỏ trốn thôi.
Quyết định việc đó một cách nhanh chóng. Tôi còn phải trốn tránh Hải nữa. Anh không còn gọi điện vì mấy gã bảo kê đã buông lời doạ nạt, do tôi dặn họ trước. Và anh thi thoảng đứng đợi tôi ở phía bên kia đường, mong sao có lúc tôi ra khỏi nhà.
Mấy đứa con gái định bỏ trốn cùng tôi, nhưng chúng sợ. Nơi này dễ vào khó ra. Chúng bảo tôi cứ trốn trước, chúng sẽ tìm cách đi sau. “Đi thì đi cùng một thể, tao trốn đi làm chúng mày không có cơ hội đâu” - Tôi nói. Chúng nghe ra, vậy thì cùng trốn nhé. Mấy đứa nắm tay nhau.
Những đứa con gái không trốn cùng chúng tôi, dù ghen ghét nhưng không muốn nói cho ai biết ý định này. Vì lợi ích cả. Chúng không muốn có sự hiện diện của chúng tôi trong cái nhà này. Đi khỏi đây, coi như chúng lôi được cái gai trong mắt.
Đêm hồi hộp thở, tim tôi đập rộn lo sợ. Nhưng phải bước qua thôi. Một bước dài là đến bên kia, có thể là một vùng sáng, hay một vùng tối, nhưng không phải nơi này. Tôi đưa tay đỡ ngực cho tim khỏi bật ra ngoài. Thời khắc đã đến. Đi.
Ba đứa kia chạy trước còn tôi chạy sau. Một tiếng quát giật lại. Tôi run bắn người. Tên đô con uỳnh uỵch đuổi theo, chẳng được bao lâu thì hắn đuổi kịp. Bốn đứa chạy thì mình tôi bị rớt lại. Tôi rụng rời chân tay, tự bảo thế là xong đời. Trượt chân, tôi ngã rúi rụi.
Tên đô con túm tóc tôi, lôi dật lại. Cánh cửa trước mặt đóng sầm. Một rúm tóc đã đứt khỏi đầu, lẫn vào các ngón tay như gọng kìm của bảo kê, đau buốt tận óc. Bị lôi xềnh xệch giống như người ta lôi bao tải rác vứt xuống hố. Có phút hắn cầm tóc nhấc hẳn tôi lên. Tôi bị dẫn tới trước người đàn bà quanh năm bự phấn để lừa mình lừa người, quen gọi là má mỳ. Má mỳ có khuôn mặt đanh đanh, lạnh như tiền và luôn có một chế độ khắc nghịêt với nhân viên chúng tôi dù luôn miệng đạo đức. Mụ ngoa ngoắt chửi:
- Con đĩ kia, mày định trốn hả? Nuôi cho mày no bụng rồi mày định trốn! Không dễ vậy đâu, mày còn phải trả khoản nợ ấy.
Mụ ta ra hiệu, tên đô con khác đưa lên một điếu thuốc và châm lửa cho mụ. Hơi thuốc ma quái bắt đầu phả ra, mụ kênh kiệu và có vẻ giống một người sành điệu. Kiểu cầm và hút chứng tỏ điều ấy.
- Mày không biết hậu quả mà mấy con trước đây bỏ trốn ư? Sẽ sớm biết thôi.
Đôi mắt mụ ta đỏ au như lửa đốt, cảm tưởng muốn thiêu sống tôi. Ngồi thụp xuống đất như cây dưa héo, tôi van nài họ, tất cả. Như mẹ tôi đã từng van nài mấy người đàn ông, van nài số phận. Không cảm thông nỗi đau đớn này. Nảy ý nghĩ, những nơi như này thường không có tình người, chỉ có lợi dụng, tiền bạc và bỉ ổi. Tiền bạc là phẳng được nếp nhăn tuổi tác, mua niềm hạnh phúc và tiếng cười. Má mỳ bỏ đi, ném lại ánh mắt khinh bỉ cùng cái bĩu môi, dặn đám bảo kê: “Chạy, cho chúng mày chặt chân!”
Ngồi bệt dưới đất, lát sau Nga - đứa con gái trốn cùng tôi bị dẫn đến, cũng bị túm tóc như tôi. Vậy là chỉ hai đứa trốn được. Nó vừa khóc vừa van nài. Và nhìn tôi.
Má mỳ lại đi ra, trợn trừng con mắt lửa giận dữ. Một tên thông báo: “Con này chạy đến đầu phố thì bị con túm được, xử nó thế nào hả u?” “Từ từ đã” - mụ khoát tay. Hai đứa tôi mỗi đứa lĩnh một cái đá của mụ vào mặt, điếng người.
- Hai đứa mày phải chịu tội thay cho hai đứa kia.
Nga không có nhan sắc bằng tôi, nó bị phạt nặng. Mấy tên bảo kê nói xấu xí không ai tiếc. Chúng cười ha hả diễu cợt. Có người nói trước đây, những đứa chạy trốn bị bắt được đều phải chịu hình phạt cắt hai núm vú. Không ngờ những sự trừng phạt đối với kẻ chạy trốn lại nghiệt ngã đến thế, tưởng chỉ là sự doạ nạt cho những đứa con gái vào đây. Ôi. Nga bị chúng cắt mất hai núm vú, sẽ không còn làm được gì, tan hoang đời còn gì. Con đường kiếm tiền của nó đã bị lũ ác ôn cắt đứt rồi. Tận mắt nhìn nó bị phạt, máu từ hai bầu ngực tuôn ra, tiếng kêu thét van nài xoáy vào lòng tôi. Con tim ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ động, mà đối với một loại người...
Nga nằm vật dưới đất. Khi máu cầm lại thì cũng là lúc nó không còn sức để khóc thành tiếng, hai con mắt sưng lên thâm đen thành hai cái bọng. Qua đêm ấy nó bị đuổi ra khỏi nơi này. Bọn bảo kê lôi ra đường.
Đến lượt tôi. Khi chúng đưa ánh mắt về phía tôi, chân tay tôi bủn rủn. Sẽ làm sao khi không còn núm vú? Tôi sẽ đập ngay đầu vào tường để chết đi. Không thể chịu đựng sự nghiệt ngã nào hơn. Tên bảo kê quệt con dao ngang mặt tôi, miệng phả ra hơi thum thủm. “Cô em yên tâm, xinh thế này, còn dùng được, không bị cắt vú đâu”
Tôi bị trói và nhốt trong phòng kín, chờ ngày chịu hình phạt. Trước khi vào đây tôi đã nhận một số tiền bán mình để đưa mẹ chạy chữa thuốc thang. Tôi nợ họ khoản đó. Phải phục vụ, tiếp khách để trả dần. Chưa trả xong thì chưa được đi, mà trả xong chưa chắc đã đi được. Phải đắn đo rất nhiều, và tôi quyết định mang số tiền mình đã khổ sở dành dụm ra để... cứu chuộc mình. Định mang về giúp mẹ, với số tiền đó mẹ sẽ bớt khổ. Không được nữa rồi, phải hy sinh tiền thôi, không thể tù đọng ở đây mãi mà chịu cảnh rã rượi thân xác tinh thần. Ra đi để làm lại.
Mụ má mỳ đồng ý, đám bảo kê đồng ý. Thấy mình may mắn! Tôi trắng tay bước ra đường. Từ biệt một nơi tôi đã bị bào mòn, sau đây là con đường nào tôi không biết. Còn hiện tại, tôi đang dầm mình trên con đường chan chát nắng không bóng cây. (Hết chương 1)
N.V.H
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét