Chiều muộn
Nắng quái chiều, tinh nghịch
Dặm xuyên treo hiên nhà
Ủ hương xưa trầm tích
Nhớ một người đi xa...
Bâng quơ lời nhắn gửi
Lướng vướng rơi bên thềm
Buông chiều xanh rười rượi
Nhịp nắng mờ trôi êm
Chiều đi, người ở lại
Miên man, tiếng thở dài
Mùa theo ngày đi mãi
Rơi bên đường... một mai
Còn đây lời gió gọi
Biêng biếc màu cỏ hoa
Mờ trong chiều, sương khói
Giăng giăng dấu nhạt nhòa
Ngẩn ngơ tà áo cuốn
Trôi ngang lời hẹn hò
Ngập ngừng trong chiều muộn
Trải lòng đứng đắn đo...
Vầng trăng nào tan vỡ đâu đây
Em như vầng trăng trôi trên sông
Thấy vậy, dường như không phải vậy
Thảng thốt, con cá gì đang quẫy
Vỡ vụn quay tròn những vòng cong...
Xuôi theo dòng, một vầng trăng suông
Ngắt ngứ quanh, bờ tre cuối bãi
Sao không có điều gì đọng lại
Để mờ xa, trôi phía đầu nguồn
Ơi vầng trăng đến tuổi hao gầy
Vẫn dịu êm lung linh tỏa sáng
Mà bóng nước loang mờ phiên bản
Anh nắm vội vàng, vuột kẽ tay...
Giọt, giọt rơi trắng muốt mông lung
Như vỡ vụn, một vầng trăng khác
Lãng đãng trôi, dửng dưng kiêu bạc
Một cõi mơ hồ, đẫm nhớ nhung
Em như vầng trăng mãi trẻ trung
Thấy đó mà chợt tan đâu đó
Lóng ngóng trên mặt sông lộng gió
Bóng mùa đi, đi giữa vô cùng...
Mùa đi qua bến xưa
Chầm chậm đi, chầm chậm bước qua
Bỏ lại sau lưng, chiều tím biếc
Treo đắm đuối, lời này giã biệt
Bóng nắng nghiêng, nắng quái thật thà...
Qua bãi bờ xanh mướt, mượt mà
Líu ríu, dập dềnh con nước lớn
Trớn gió xoay chìm, trôi gờn gợn
Bờ sông, làng cũ, giấc mơ xa
Mê mải chiều, trong mắt của nhau
Sao không gọi bóng ngày trở lại
Để khập khễnh, theo dòng đi mãi
Tiếc nuối gì, day trở lòng đau...
Bao nhiêu năm ắp lẫm xuân thì
Đâu bến đợi, hẹn lần hẹn lữa
Cuộc sống khép dần điều chọn lựa
Gió bấc về, chầm chậm mùa đi
Anh bước dần qua ngõ chiều trong
Chuyện năm cũ, đâu còn bức bối
Trống hoác bến xưa, cơn gió thổi
Rớt mùa xuân nào đó, mênh mông...
L.T.H
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét