Xóm bên sông
Xóm làng tôi bên sông
Sông chảy vào tôi như ca dao cổ tích
Sông La Tinh nắng Phù Ly thân thuộc
Ruộng lúa bờ tre… gắn bó bao đời.
Xóm nhỏ ân tình như mẹ sinh tôi
Nắng sớm sương chiều vườn cây bóng lá
Dòng sữa quê hương thâm tình gốc rạ
Năm tháng ngọt ngào lặng lẽ vừng trăng.
Đất ven sông lung linh cát trắng
Trái bưởi trái dừa nám nắng vàng mưa
Tiếng dế ngân nga tiếng gió giao mùa
Lá rụng lá bay lối chiều xào xạc.
Muối ớt lá dang cháo rau mặn nhạt
Đã nuôi tôi lấm láp đất bùn
Tôi lặng thầm như con dế con giun
Mang nặng ân tình ruột rà máu thịt.
Xóm làng tôi như quyển sách
Tôi mang theo để đọc lúc một mình!
Nếu cỏ cây biết buồn
Nếu cỏ cây biết buồn
Xin thấu lòng con suối
Qua thác ghềnh đau nhói
Nước vẫn xuôi mỗi ngày.
Nếu cỏ cây biết buồn
Xin nghe chiều lặng lẽ
Mưa ngập lòng khôn nguôi
Trong âm thầm gió xé.
Nếu cỏ cây biết buồn
Xin thương người lam lũ
Dòng sông nghiêng bến cũ
Thương con đò trong tôi.
Nếu cỏ cây biết buồn
Đất nghìn năm im lặng
Thời gian tuôn mưa nắng
Biết nói gì cô đơn.
Nếu cỏ cây biết buồn
Như vầng trăng tròn khuyết
Cõi nhân sinh hư thực
Nghiêng bóng buồn vào tôi.
Hình như
Hình như mình xơ xác
Từ khi còn trên cành
Chiếc lá buồn hất hủi
Thời gian chưa kịp xanh.
Hình như mình là cỏ
Dưới chân người lơ ngơ
Hình như mình hạt cát
Lẻ loi lạc bãi bờ.
Hình như mình chiếc bóng
Chập chờn trong thế gian
Hình như mình khoảng trống
Trong ánh mắt muôn loài.
Hình như trong cõi người
Hiện hữu mà hư vô
Chẳng biết tự bao giờ
Nỗi buồn vô lượng kiếp!
P.A
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét