La Gi một chiều thu cũ
Cát trôi êm, lặng lẽ dưới chân em
Xòe tay với, mùa thu tan đâu đó
Trong ánh hải đăng, khi mờ, khi tỏ
Vệt sáng đan cài, trượt vết lấm lem
Hoàng hôn treo ngang bãi biển Cam Bình (*)
Vẫn sôi động, dập dìu trong tiếng nhạc
Lảnh lót, tươi xanh bài ca em hát
Gọi mùa thu, nắng mật cuốn lay tình
Bến cũ xui anh, đưa em về thăm
Dốc tỉnh (*) trôi nghiêng, mùa thu quyến rũ
Ở nơi đó có một thời hoa nụ
Bốn mươi năm rồi, lấp lửng xa xăm
Phố mới ngập ngừng, tiếng sóng reo vui
Con sóng chạy lân tinh, ngời óng biếc
Một ngày xưa, như chưa hề ly biệt
Rạng rỡ hồn nhiên, giấu nét ngậm ngùi
Đăm đắm chiều trong, trên cửa Lagi
Anh như con thuyền, năm nào mắc cạn
Trong mắt em, ảo mờ giăng lãng đãng
Một La Gi bùng vỡ bóng chiều đi...
__________
(*) Địa danh ở TX. La Gi, Bình Thuận
Thương tiếc gì khúc nhạc của ngày xưa
Tiếc nuối gì đâu một thuở dại khờ
Lòng phố hẹp vương đoạn tình nông nổi
Vách tôn mỏng, êm ngày thu nắng dội
Vẫn ong ong, bức bối cả giấc mơ
Treo trong không gian, thanh âm đơn côi
Trôi suốt phố, tiếng ghi ta bập bõm
Chao chác, rì rầm bà con chòm xóm
Không nỡ ngăn, chàng trai trẻ yêu rồi...
Xa lắm rồi, đã bao lớp người đi
Đất nước, qua những tháng năm trận mạc
Phía bắc, phía nam, biển Đông quẩn rát
Tổ quốc oằn cong, tiếng sóng rầm rì
Từ đó người đi, tất tả ngược xuôi
Nổi trôi, cuốn theo vận đời bươn chải
Phố nhỏ ngày xưa, giăng ngày trở lại
Cho tiếng ghi ta lơi nhịp ngậm ngùi
Tiếc cho người xưa, tay bế, tay bồng
Chiều phố nhỏ, tiếng nhạc jazz vang vọng
Giữa ngã tư rơi bóng người lóng ngóng...
Đăm đắm trong chiều, trãi nắng mênh mông
Vấn vương gì ảo vọng
Mắt môi nào cười nói không thôi
Trong nắng thu vàng rơi, gọi gió
Vẫn trinh nguyên, lời yêu để ngỏ
Rối lòng ai, đổ nhịp liên hồi
Vẫn sắc màu của một ngày xưa
Cuốn quýt, ngập ngừng trong mắt biếc
Như năm tháng chưa hề cách biệt
Mặc thời gian gõ nhịp, đẩy đưa...
Vẫn ngượng ngùng quẩn bước... chần chừ
Tóc mai rối, xòa không kịp vén
Dẫu đã biết, đời không trọn vẹn
Gió cứ miệt mài, ru vô tư
Chểnh mảng tiếng cười rơi ngập ngừng
Bước sánh bước, đường quanh lối hẹp
Điều gì đó như là gượng ép
Để chiều rơi thảng thốt, bỗng dưng...
Bên nhau cùng đứng lại, nhường đường
Không ai muốn là người khác trước
Ơi ảo vọng vô tình có được
Một sợi tình, như khói, như sương...
L.T.H
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét