Diệp Linh (Long An)
Bên cửa sổ hoen ố vàng đã lấm tấm những hạt mưa phùn, một mùa Giáng sinh lại về. Tôi từ từ kéo nhẹ chiếc vali bé bé con con nhìn chiếc áo mưa má may cho tôi năm xưa.
Những lúc nhớ má, tôi lôi mấy tấm ảnh hồi xưa lắc xưa lơ ra ngắm, nhìn thấy nụ cười hiền dịu của má, tôi chợt nhớ những tháng ngày khi có má bên cạnh, một quá khứ tươi đẹp. Khóe mắt tôi cay cay.
Tôi nhớ năm học lớp 9, trường tôi học cách nhà năm cây số, hàng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất phù sa từ xáng thổi lên, vào buổi trưa nắng gắt như cháy da cháy thịt, rồi lủi thủi đi về một mình trong những buổi chiều tà. Những kí ức đó tôi mãi không quên, đặc biệt là những buổi chiều mưa ngày Giáng sinh.
Mùa mưa là mùa khổ nhất của đám trẻ trâu tới trường như tôi. Sau những cơn mưa, con đường đất đỏ không còn những cơn bụi mịt mù sau những chuyến xe qua mà là con đường dính đầy đất đỏ. Đứa nào tay cũng cầm dép, tay còn lại kéo vội áo mưa để không bị ướt cặp. Mùa Giáng sinh năm nào trời cũng mưa, tôi hý hoáy nhanh về để được má “tặng quà”, chỉ giản đơn là bữa cơm chiều đủ các món ăn quê dân dã cả nhà quây quần bên nhau, nói cười rôm rả.
Thay vì được má tặng những bộ quần áo, đôi giày đẹp long lanh, màu sắc rực rỡ, quà của tôi là “chiếc áo mưa thần thánh”, vô cùng đặc biệt. Gọi là áo mưa cho oai thế thôi nhưng thực ra đó chỉ là một tấm ni lon lớn má tôi cắt ra từ những bao phân bón. Sau khi giặt sạch, má phơi lên và cẩn thận may cho tôi. Những buổi chiều mưa ấy, nước mắt tôi đã hòa vào những giọt mưa và trôi theo dòng nước; tôi buồn và tủi thân. Tôi muốn má chở đi học, tôi muốn được một chiếc áo mưa màu tím và tôi muốn nhiều thứ trong dịp Giáng sinh.
Những ngày ấy, tôi cảm thấy sao số phận mình lại nằm ngay ngôi sao xấu, tại sao nhà tôi nghèo như vậy, tại sao má tôi không có một cuộc sống hạnh phúc như bao người khác. Tôi khóc, vì tôi muốn có được những món quà đẹp như bao bạn bè trong lớp mình.
Nhưng cũng chính những ngày đó, tôi lại thấy thương má nhiều hơn. Mỗi khi đến ngày Giáng sinh, má tôi gồng mình chạy trốn những cơn mưa, phải loay hoay cất những chiếc áo, cái quần của tôi để sáng ra còn có cái mặc cho tôi đi học, mẹ phải cất những bó củi khô để có cái nấu cơm. Và cũng những buổi chiều mưa ấy, mẹ chạy vại mượn vài ba lon gạo để nấu cho chúng tôi buổi cơm ấm áp tình thương của má. Giáng sinh năm nào, má chỉ mặc lên mình chiếc áo mưa đã cũ kỹ, mẹ nói “vẫn xài được con à, nhà mình nghèo nên tiết kiệm được cái nào hay cái ấy, khi nào con lớn sẽ hiểu nỗi lòng của má...”.
Chiếc áo phất phơ giữa trời tiết trời giá lạnh cùng những cơn mưa phùn bất chợt, từng giọt mồ hôi của má hòa vào những giọt mưa, rơi xuống xuyên qua từng lỗ hổng trong áo mưa, từng giọt, từng giọt,… Lòng bồi hồi dâng trào biết bao cảm xúc của người con xa quê mong được về lại bên má, và cần lắm những món quà từ tay má. Là bữa cơm chiều đủ các món ăn dân dã miền quê, là chiếc áo mưa có một không hai do chính tay má làm. Và thời gian không cho mình níu giữ lại, tất cả nằm sâu trong lớp lá ngủ đông, giá lạnh nhưng chỉ cần một cơn gió thổi qua lớp lá ấy nó sẽ bay lên, ánh nắng chiều hoàng hôn sẽ soi chiếu vào những kí ức đã qua, những khoảnh khắc mà tôi không thể nào quên cùng món quà nghèo trong dịp Giáng Sinh.
D.L
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét