Nhà thơ Hoàng Chẩm (Quảng Trị)
CHẠM MỘT THÁNG 5
Phôi pha em một góc trời
Mùa thương ở lại níu đời mơ hoa
Hương xưa một nét nhạt nhòa
Tưởng rằng đã cũ một hòa tan nhau
Phôi pha vẽ lại mùa đau
Từ ly nhau mãi để nhàu ngày xưa
Lần tay ta đếm sao thưa
Đêm chong đèn nhớ một vừa tình em
Tháng năm khô nụ môi mềm
Chờ cơn mưa hạ say mèm tiếng ru
Giấu đi khúc nhớ thiên thu
Tình như mơ... đã cạn dù xa xăm
Thơm lây tóc gió tháng năm
Chút lòng như mới cứ đằm thắm trôi
Sông quê vẫn một lở bồi
Thuyền neo bến lạ qua rồi đời nhau.
PHIÊN KHÚC THÁNG 5
Em đi sợi nắng buộc mềm
Nửa chừng hương phấn yêu thêm phía chiều
Gót nghiêng dấu nhớ đã nhiều
Chia lòng khúc rẽ bao điều riêng mang
Dốc đời phai nụ đài trang
Qua rồi phiên chợ lỡ làng tóc mây
Nghiêng tay níu những vơi đầy
Vịn chiều ngả bóng sum vầy lòng nhau
Đành thôi xóa tận cùng đau
Khơi lòng chút mới một màu thanh tân
Đếm đong những cúi mặt gần
Hạt vui bay lại trong ngần tình em.
CHÚT LÒNG CÒN LẠI
Em như dấu tích xa xôi
Gieo lời tri kỉ bồi hồi... dạ thưa
Lấp đầy vụng dại ngày xưa
Tình như buổi chợ tan vừa nghe đau
Em như nắng đã ngã màu
Rụng đầy tóc gió úa nhàu đôi vai
Muộn màng một dấu hồng phai
Dấu thương còn lại trong ngoài mênh mông
Đôi bờ em níu dòng sông
Ngày đi thả mộng vừa nồng giấc mơ
Chút xưa bay ngược ban sơ
Trải lòng ban tặng để chờ có nhau.
TẠ ƠN TÌNH TẠ ƠN EM
Ơn em một cơn mê này
Đêm về ngủ đậu... vòng vây đã rằm
Một tôi tròn khuyết tháng năm
Một em bồi lở ăn nằm trong mơ
Tạ ơn em nghĩa tóc tơ
Đất trời xui khiến một chờ riêng nhau
Ơn tình đã cạn trước sau
Dẫu mai gió cuốn giữ màu hồng phai.
DẠ KHÚC
Buông đêm vụng dại mềm tay
Trăng em khờ khạo lấp đầy chiếu chăn
Giấc mơ về giữa ăn năn
Thiên thai vẽ một muộn mằn bên nhau
Bật tung cái thuở mộng đầu
Dấu tình vốc cạn nghe sầu nặng vai
Đêm trao nẻo cũ chưa phai
Đem nguồn cơn gửi tóc mai ngắn dài
Lật tung một dấu hồng phai
Trắng trong em đã rộng dài chiếu chăn
Thôi thì cũng một ăn năn
Trăng treo mộng chín thôi ngăn cách tình.
LÃNG ĐÃNG TÔI VÀ EM
Tôi - em ngờ ngợ mưa ngâu
Để cho thương nhớ mang sầu tháng năm
Tình trong nhau đã độ rằm
Tương tư nặng giọt... môi trầm hắt hiu
Tôi - ngờ ngợ chắt chiu
Ngàn khơi mới biết nâng niu bóng chiều
Phấn hương một góc cô liêu
Vịn đêm tay níu cho phiêu du tình
Tôi - em chia một điêu linh
Sông quê chia một bóng hình sang ngang
Muợn duyên xưa đã bẽ bàng
Một lần ngờ ngợ vội vàng... tôi em.
HỒI SINH
Hồi sinh em cuộc vuông tròn
Nghe khơi lại khúc tình mòn mỏi nhau
Môi thơm cắn nhẹ mà đau
Trái hồng vừa chín ngọt nhau nửa chừng
Em hồi sinh giọt rưng rưng
Như sương buổi sáng trong từng cánh hoa
Lung linh nắng đã nhạt nhòa
Vỡ trên phiến lá em hòa điệu ru
Đêm hồi sinh bóng trăng thu
Cuối mùa lạc giọng hoang vu xa rồi
Em khêu ngọn lửa bồi hồi
Vai trần nghiêng hết bên tôi... thật gần.
H.C
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét