Nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn (TP. HCM)
KHÚC HÁT NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẶT CHỮ NUÔI THƠ
Ai là “người đàn bà nhặt chữ nuôi thơ”
Nhặt lên ước mơ
Và những nỗi đau của tận cùng cái ác?
Người đàn bà khóc
Người đàn bà mỉm cười
Người đàn bà ru
Người dàn bà hát...
Hoa xương rồng nở trong tiếng chim hót gọi bình minh
Từng đàn bướm vươn cánh bay lên
Mở những trang thơ lung linh phập phồng ánh sáng
Mưa đã rơi trên những cánh đồng khô hạn
Cây lá xanh mầm
Mặt đất hồi sinh.
Ai lặn lội lên rừng
Ai lần dò xuống biển?
Ai hái cọng rơm lửa vàng trên đỉnh núi tuyết
Ai nhặt giọt nước mắt đỏ công chúa ngọc trai?
Ai vất vả vượt trước đến tương lai
Ai ưu tư tìm về quá khứ?
Những ai đã ngã xuống để bài thơ thành bất tử?
Viết được một câu thơ
Đá bỗng vỡ dưới nắng Mặt Trời!
Những dòng chữ Hạnh Phúc rồi sẽ bay vút lên mây cao
Những dòng chữ Thương Đau cũng sẽ chìm sâu xuống đáy vực
Vẫn còn đó thổn thức trong lồng ngực
Đập rộn ràng
Vang lấp lánh
Lời yêu thương ngọt ngào
Nhân hậu
Trái tim thơ...
ĐÊM NGỌC LAN
Ngọc lan ngày ấy ngỡ ngàng
Hái màu hoa trắng muộn màng trao nhau
Mưa ngâu vỡ lạnh chân cầu
Giọt thương còn đọng, giọt sầu chưa vơi.
Nẻo xưa thơm trắng mây trời
Tuổi thơ thơm trắng chân đồi cỏ may
Ngọc lan thơm trắng cánh đầy
Áo em thơm trắng gió ngày lung liêng.
Người về mảnh nhớ chao nghiêng
Mảnh sao xanh rụng
Bay
Biêng biếc buồn...
SÔNG BUÔNG
Thuyền em rời bến sông Buông
Chở trăng, chẳng chở nỗi buồn tôi theo
Sương giăng bàng bạc mái chèo
Sóng oằn mặt nước, sóng leo mạn thuyền
Mình tôi đêm trắng nỗi niềm
Nẻo về mây trắng, trắng miền bơ vơ.
Thả trăng, em thả câu hò
Bỏ tôi, em bỏ bên bờ sông Buông
Sông Buông chậm chậm đừng buông!
Tơ lòng chưa gởi trăng buồn ngả nghiêng
Gởi trăng, trăng rụng xuống thuyền
Gởi thuyền, thuyền đã trôi biền biệt xa...
T.T.N.V
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét