Nhà thơ Nguyễn Thị Hằng (Hà Tĩnh)
Người xin em
Người xin em chỉ một nụ hôn thôi
Làm vốn liếng trong tâm hồn phong kín
Em nhẹ dạ cho rồi…
Sao người còn bịn rịn…
Còn bảo yêu thương… đâu có hạn kỳ
Người xin em một nụ cười rạng rỡ
Cho phù du trên nửa đóa môi thơm
Vò nát ngây thơ miền tóc rối
Em yêu người nếm trọn kiếp đa đoan
Người xin em một lần thôi… hò hẹn
Đêm muộn màng…
đặc quánh tách cà phê
Lặng nhìn nhau mà dường muôn tâm sự
Sóng lòng rung thác lũ kéo nhau về.
Đốm lửa tình
Em không là môi ngoan
Cũng chẳng là nước thánh
Một đời ta lận đận
Một đời ta hoang đàng
Những mùa qua rất ngắn
Mà rụng bao lá vàng
Chiều em nghe trĩu nặng
Trên cuộc tình mênh mang
Những lời thư không gửi
Tờ lịch xưa úa vàng
Vụng về từng nét chữ
Không giấu được thời gian
Năm tháng qua như khói
Ngơ ngẩn bóng u hoài
Yêu có là tội lỗi
Một người nhớ một người
Em là đốm lửa tình
Soi đêm sầu hun hút
Giấc mơ nào có thật
Cho một đời tái sinh
Nụ thơm một trời thu
Có dáng hình em đó
Khao khát tự bao giờ
Gọi nhau... đời bơ vơ
Con chim tình ngủ muộn
Cho hững hờ môi thơm
Tựa vào chiều rơi xuống
Buồn cứ thế mà buồn!
Không đề
Chạm buồn
hạt vỡ thành ngâu
Tin yêu vỡ hoác
canh thâu ngậm ngùi
Mưa rơi
chạm ngõ sụt sùi
Sợi buồn vướng gót
đêm trùi trụi đêm
Giận ai
mắt đỏ ướt nhèm
Giấu từng phiến mộng
vào đêm phiêu bồng
Chòng chành
trăm ngọn sóng lòng
Thả trôi nỗi nhớ
mênh mông chuyện đời
Trách tình
như gió thoảng thôi
Trách ai
câu hứa… nửa vời bay xa
Thương nhau
đành phải cho qua
Tưởng chừng hóa đá
vậy mà dậy men!
Đôi tâm hồn
Có phải lạc nhau trong tiền kiếp
Tủi hờn uất nghẹn qua tháng ngày
Hồn vất vưởng buồn mi chẳng khép
Gót chân mòn dong ruổi trần ai
Yêu say đắm dẫu không là chồng vợ
Nồng ái ân đâu chỉ thịt da
Nên không gì ngăn cách nổi tình ta
Đời như nước chân cầu vẫn chảy
Yến tiệc nào đâu trong yêu đương
Hạnh phúc có không khi cứ buồn
Yêu nhau mà không gần nhau được
Nửa đời hai đứa nghiêng một phương
Ta trót đem tình ta nạm vàng
Quên xưa xoáy gót trong mê hoang
Để biết con tim còn mê đắm
Đau nhói vì yêu dẫu muộn màng
Muốn gần một chút mà chưa được
Hai đứa cứ chìm trong cõi sầu
Em trong tháp ngà ngồi ôm bóng
Anh gác chòi thơ một mình đau
Phố bỗng dưng buồn như mắc mưa
Một trái tim hoang đứng đợi mùa
Hồn ngây cung bậc ai buông nắn
Một chữ yêu thôi cực cũng chờ
Thì thôi ném những ưu phiền cũ
Ươm mầm khô héo để hồi sinh
Trên mỗi cành đau là lá nhớ
Đang khóc hồn nhiên với bóng mình
Tìm đâu cũng chẳng biết tìm đâu
Bậm môi em cắn từng nấc sầu
Hết một ngày qua.. vạn giây nhớ
Chẳng lẽ lạc thêm kiếp nữa sao!
Về hư không
Ta mơ
nơi ấy bình yên
Phố ghen tuông vỡ an nhiên xạc xào
Cửa ô đi lạc vì sao
Mắt che người sợ đêm nao lạc hồn
Nắng chiều xé bóng hoàng hôn
Để tình quanh quẩn dại khôn đợi ngày
Ngọt ngào trọn một cơn say
Hanh hao trăng khuyết trọn ngày từ ly
Nghẹn lời nhớ đổ lắt lay
Vò đi xát lại dãi dày tóc sương
Câu thơ chuốt tự niềm riêng
Gói thương trả nhớ ủ triền phù vân
Buồn vui
một kiếp con tằm
Trong tầm tay với trăm năm nhói lòng
Ta về ta với hư không
Đan tay để nhớ một vòng tay yêu.
N.T.H
CÁCH NHẬP COMMENT TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ
Đầu tiên, nhấp chuột vào ô Nhập nhận xét của bạn rồi viết comment. Viết xong, nhấp chuột vào ô Tài khoản Google. Sau đó nhấp chuột vào Tên/URL thì sẽ hiện ra 2 ô. Ô phía trên, ghi Họ và tên của bạn. Ô phía dưới, ghi dòng chữ:huongquenha.com
Cuối cùng, nhấp chuột vào ô Tiếp tục và nhấp chuột tiếp vào ô Xuất bản là xong. (Nếu bạn đã có sẵn Tài khoản Google, thì sau khi viết comment, chỉ cần nhấp chuột vào ô Xuất bản là thành công)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét