Nhà văn Vũ Thị Huyền Trang (Hà Nội)
Dung dạo bước trên con đường phố cổ, cố tìm cho mình một lí giải về chuyện tình của cô với Việt, người đàn ông liệu chăng chỉ biết yêu cô?
Yêu nhau được bốn năm, mỗi người một nghề nghiệp. Dung học báo, những ngày đầu mới đi học cô gặp rất nhiều khó khăn. Gia đình lục đục, cái bến đỡ vững vàng nhất của cô dường như suy sụp, đến trường bạn bè ganh đua gây áp lực, đi cộng tác cho các báo bị gặp khó khăn. Dung mất dần hy vọng vào bản thân mình, cô thấy bất lực trước mọi thứ. Càng cố gắng, càng thất bại.
Đúng lúc ấy Việt xuất hiện như một đốm sáng nghi hoặc để cô hy vọng. Hai người quen nhau trên một chuyến tàu việt Trì- Yên Bái, do người ngồi cùng cô đổi chỗ cho anh. Nhiều lúc Dung cứ nghĩ đó là duyên số, hôm đó tự nhiên cô vứt bỏ mọi công việc để về quê, tự nhiên thích đi tàu đêm “Để được khóc khi mọi người đều ngủ” để cho cái hoang lạnh của đêm làm chết đi nỗi buồn, sự chán chường và bất lực.
Dung ngủ quên lúc nào không biết sau khi khóc ấm ức một mình. Tỉnh dậy cô thấy mình đang dựa vào vai người con trai bên cạnh, anh ấy cũng nhắm mắt không biết đã ngủ hay chưa, trên người cô là chiếc áo khoác màu gụ của anh, mùi mồ hôi con trai vừa quen vừa lạ. Tự nhiên thấy gần gũi anh đến thế. Khi anh tỉnh dậy sau phút ngại ngùng nhìn nhau, cả hai cùng hỏi: “Đi về đâu?”
- Anh Việt Trì.
- Em Yên Bái.
Có ai ngờ đó là chuyến tàu duyên số, gắn kết hai con người suốt bốn năm trời, chẳng biết đó có phải là ân huệ, may mắn hay chỉ là những chuỗi ngày day dứt trong cô?
Việt hơn Dung bốn tuổi. Khi yêu nhau cô là sinh viên khoa báo năm thứ ba, Việt là nhân viên trong một công ty bảo hiểm. Công việc không vất vả nhưng phải chạy ngược, chạy xuôi. Ngoài giờ làm anh còn bận việc kinh doanh trong một quán cà phê. Dung cũng cuốn vào công việc học hành nên hai người không có thời gian bên nhau.
Nhà Dung nghèo, bố mẹ đều làm ruộng, chân lấm tay bùn, toàn bộ hy vọng đều dồn về cô hết. Gia đình cô không hoà thuận, luôn xảy ra các cuộc cãi vã. Dung lớn lên từ tuổi thơ trầm lặng, vết thươmng gia đình son sót cứa vào tim, cô luôn tự nhủ: “Sẽ không bao giờ dẫm lên bước chân của cha mẹ mình”. Mải miết cô chạy theo con đường tri thức và danh vọng.
Khi gặp và quyết định yêu Việt, cô vẫn mong mỏi với niềm tin nhưng nhức Việt sẽ bao bọc và dành cho cô tất cả tình yêu thương, chăm chút. Đó là điều anh có thể làm được. Điều quan trọng hơn khiến anh chiếm được trái tim cô, là lòng yêu thương con người luôn sẵn có.
Việt bảo cô thôi làm việc thêm giờ và chú ý vào việc học, mọi chi phí học tập anh sẽ lo toàn bộ. Vốn tính tự lập và với suy nghĩ tình yêu và tiền bạc rất dễ làm hư hỏng nhau. Cô không đồng ý.
- Em sẽ vẫn làm tốt mọi việc, anh đừng lo. Với lại anh đi làm suốt ngày, ở nhà em cũng buồn, đi làm cho khuây khoả.
- Anh đã bảo không đi làm là không. Em thử hỏi bất kì thằng con trai nào xem có muốn người yêu mình suốt ngày cười cười, nói nói với hàng trăm người ở một quán cà phê, còn đi đêm về hôm không?
- Nhưng em không làm gì sai trái, mờ ám cả.
- Ai mà biết được, anh đã bảo không đi là không đi.
Lần đầu tiên cô thấy thất vọng vì anh. Cô biết anh không có ý nghi ngờ, xúc phạm cô, nhưng mơ hồ cô nhận ra anh là người đàn ông gia trưởng. Cô buồn bã bỏ ra về. Dung vẫn đều đặn đi làm, chỉ có điều cô đã tìm công việc bán hàng quần áo và làm ngắn giờ hơn. Việt tỏ vẻ không bằng lòng nhưng biết tính Dung nên đành chịu.
Mẹ Dung bị bệnh, nhiều đêm trở về nhà nằm bên mẹ, suốt đêm thấy mẹ trở mình cố kìm nén cơn đau đại tràng, quằn quại. Dung khóc tấm tức, nếu không phải vì quá nghèo thì không bao giờ cô cam lòng nhìn mẹ đau đớn như vậy và nếu ông trời không quá ác suốt ngày chỉ mang tai ương, bệnh tật đến gia đình cô thì hà cớ gì phải nghèo như thế. Cô vẫn muốn sau này ra trường dành hẳn ba, bốn năm trời kiếm tiền chưa bệnh cho mẹ và trang trải nợ nần. Đối với cô gia đình luôn thiêng liêng và quan trọng nhất.
Nhiều lúc cô chỉ cần Việt hiểu cho điều ấy và biết cách quan tâm nhiều hơn đến gia đình cô, đó không phải là mối quan tâm vật chất, cô chỉ cần anh hỏi han đến sức khoẻ của bố mẹ, công việc của các anh chị em cô. Có lúc cô đã tự hỏi điều đó có quá khó khăn với anh không?
Nhiều lần Dung mời Việt về quê mình chơi cho biết cửa, biết nhà và phần nào hiểu, thông cảm cho cô. Dung không muốn để tận sau này khi tình yêu đi đến một cái gì đó lớn hơn, xa hơn cô lại gặp trắc trở chỉ vì gia đình mình quá nghèo. Dung cũng muốn xem thái độ của Việt thế nào. Nhưng Việt đã không về, anh biện đủ mọi lý do: Công việc dạo này bận quá, mới mở thêm quán cà phê không quản lý chúng nó lại làm liều.
- Anh không thể dành chút thời gian cho em được sao?
- Sao đến cả em cũng không hiểu được công việc của anh thế nhỉ?
- Thông cảm! Đến bao giờ?
- Khi nào anh thu xếp xong mọi việc.
Dung im lặng, cô biết bao giờ Việt chẳng tham công tiếc việc. Xác định yêu và lấy anh cô sẽ chẳng bao giờ phải lo về vật chất, chắc chắn Việt sẽ bảo đảm một cuộc sống gia đình no đủ. Nhưng cô cũng không cần một người yêu, người chồng suốt ngày chỉ biết đến công việc mà thôi. Tất cả những ngày quan trọng đối với cô anh đều vắng mặt, chỉ có những món quà vô tri thay mặt anh nằm lại góc bàn mệt mỏi. Vậy mà cô vẫn yêu anh mà chẳng bao giờ hỏi vì sao cả.
Mẹ Dung mới mất. Đó là nỗi đau tột độ đã khiến cô suy sụp hoàn toàn. Ngày đưa tang mẹ, Việt có mặt chưa đầy một tiếng đồng hồ. Ngay cả những ngày Dung nằm liệt giường vì đuối sức, sự có mặt của Việt đến và đi nhanh như cơn gió. Dung chới với không còn điểm tựa.
Hôm nay Dung thấy đỡ hơn nhiều, suốt nửa tháng không bước chân ra khỏi phòng, cô gầy sọp đi, đầu óc đau như búa bổ. Dung cảm giác như mình già đi nhiều quá. Bước dọc con đường phố cổ để định vị lại tình yêu trong mình, cô thấy cần phải có cái gì đó thay đổi, cần phải có cái gì đó khác đi.
Trở về nhà thấy Việt đã đợi sẵn:
- Em đi đâu vậy, để anh chờ mãi? Em khoẻ hẳn chưa mà đã ra gió vậy?
- Em khá lên rồi. Anh đến có việc gì không?
- Anh mang bức ảnh đến cho em này.
Việt hí hửng đưa bức ảnh cho Dung. Mấy hôm trước Dung có nhờ anh ghép ảnh mẹ cùng với cả gia đình trên hai câu thơ Dung viết tặng mẹ để treo lên bần viết. Vừa dở bức ảnh ra Dung đã ngã khụy xuống đất. Việt hốt hoảng:
- Sao vậy em, có đẹp không? Anh phải cóp ảnh từ máy ra và chọn mãi mới được ảnh đẹp đấy. Đưa anh treo lên giúp.
Dung không còn đủ sức để hét lên nữa rồi, buông rơi bức ảnh, cô lặng lẽ hai dòng nước mắt, nói với anh một câu rất gọn:
- Anh về đi, ngay bây giờ.
- Sao vậy em? Em không được khoẻ phải không? Đấy chưa chi đã ra gió rồi.
- Đừng nói nữa. Xin anh đi khỏi đây bây giờ và đừng bao giờ quay lại nữa.
- Chuyện gì đang xảy ra với em vậy. Nói cho anh biết được không? Em không yêu anh nữa hay sao?
Dung vùng đứng lên nhìn thẳng vào mặt Việt, nói trong nước mắt:
-Yêu anh để làm gì? Khi ảnh mẹ em, anh cũng nhầm. Đây là ảnh của một bà hàng xóm. Yêu con gái mẹ giống mẹ như đúc vậy mà anh không nhớ nổi hay sao?
Cô lao ra khỏi phòng, cô không biết mình sẽ phải chạy về đâu, chỉ cần chạy ngay khỏi căn phòng này và để không còn phải nhìn thấy anh nữa.
“Tha lỗi cho em, yêu anh để làm gì?”
V.T.H.T
CÁCH NHẬP COMMENT TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ
Đầu tiên, nhấp chuột vào ô Nhập nhận xét của bạn rồi viết comment. Viết xong, nhấp chuột vào ô Tài khoản Google. Sau đó nhấp chuột vào Tên/URL thì sẽ hiện ra 2 ô. Ô phía trên, ghi Họ và tên của bạn. Ô phía dưới, ghi dòng chữ:huongquenha.com
Cuối cùng, nhấp chuột vào ô Tiếp tục và nhấp chuột tiếp vào ô Xuất bản là xong. (Nếu bạn đã có sẵn Tài khoản Google, thì sau khi viết comment, chỉ cần nhấp chuột vào ô Xuất bản là thành công)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét